Những chuyện này cũng không cần Lãnh Băng Cơ quan †âm đến, việc nàng cần làm là quyết định sách lược và hạch toán.
Ngay lúc mà các đầu ngón tay thon trắng của nàng tung bay trên bàn tính gảy vang “ba ba”tính thu nhập trong ngày thì trong lòng Phong Vương gia bị một vạn tia sét đánh cho bị thương.
Hắn cảm thấy bây giờ bản thân ngoại trừ thân phận Phong ‘Vương gia ra thì dường như càng ngày càng không xứng với phu nhân nhà hắn nữa.
Nàng tinh thông y thuật, biết buôn bán kiếm tiền, làm cho phụ hoàng vui hơn là hắn làm, giá trị con người cao, năng lực mạnh mẽ hơn cả một người nam nhân, có phu quân hay không đều không sao.
Còn bản thân hắn lại càng ngày càng không thể rời xa nàng!
Những điều này khiến Phong Vương gia vô cùng buồn rầu, cảm thấy bản thân mình giống như một người bám váy thê tử, mặc dù nói là thuận lợi nhưng lại bị bứt bối và khuất phục.
Chẳng may có một ngày Băng Cơ phát hiện ra điều này rồi không cần hắn nữa thì làm sao đây?
Mộ Dung Phong đã quên bài học lần trước bị Vu phó tướng hãm hại mất cả vốn ban đầu mà khẽ hỏi hắn ta: “Bổn vương càng ngày càng cảm thấy có nguy cơ thì làm sao bây giờ?”
Vu phó tướng như cá gặp nước khi lẫn trong đám nữ nhân của Vương phủ, rõ ràng chính là chuyên gia tình cảm thâm niên, đại tỷ tri âm tri kỷ, truyền bá câu nói tâm đắc mà bản thân lĩnh ngộ được.
“Nam nhân không thể chiều, càng chiều càng hư; nữ nhân thì phải sủng, càng sủng càng có khí phách.
Đối với nương nương thì Vương gia ngài phải sủng, sủng đến chết, sủng đến ngang ngược nhất trời để người khác không một ai chịu nổi, bị doạ bởi tính bướng bỉnh ương ngạnh quái đản của nàng.
Bên ngoài thì sao, ngài phải ra sức thổi phồng thêu dệt làm ô uế thanh danh của nương nương giống tiểu thế tử vậy.
Thế thì người khác đương nhiên sẽ không dám trêu chọc, kính trọng mà không dám đến gần”
Mộ Dung Phong đồng tình sâu sắc: “Ý kiến hay, bổn vương phụ trách bên trong ngươi phụ trách bên ngoài, việc sủng thê tử này bổn vương rất am hiểu, còn nhiệm vụ sau đó thì giao cho ngươi.”
Giao cho hăn ta đi làm ô uế thanh danh của Vương phi nương nương?
Người làm người chính nghĩa, vứt hết liêm sỉ mà nịnh bợ, che chở cho thê tử; còn ta làm kẻ phản diện, giúp người phòng những người đàn ông đa tình lẳng lơ.
Đến lúc mọi chuyện bị bại lộ thì người lại bán rẻ ta đổi về sự vô tội, thiện lương, cao cả không gì sánh bằng, Vương gia sao người lại vô sỉ đến thế?
Vu phó tướng giận nhưng không dám nói gì, ấp úng một lúc lâu rồi cũng chỉ nín nhịn nói một câu: “Thuộc hạ còn mang chức trách, phải cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, phòng cháy phòng trộm phòng cắp.
Không có thời gian chơi với người, người hãy kiếm người khác giỏi giang hơn đi”
“Phòng bổn vương mâu thuẫn nội bộ, phòng kẻ cắp có mưu đồ gây rối với Vương phi, đây chẳng phải cũng là phạm vi chức trách của ngươi sao?”
Vu phó tướng nhìn Vương gia đang nói lí lẽ một cách hùng hồn mà lần đầu tiên có nỗi xúc động muốn bãi công, bỏ của chạy lấy người.
Một người theo đuổi thê tử còn toàn phủ chịu hoạ, cái việc tồi như thế không phải là việc mà con người làm.
Người không có mình đồng da sắt, thân thể như kim cương không phá được thì có dám nhận làm cái việc tồi này không?
Vương gia người đã thay đổi rồi, không còn là Phong Vương gia nghĩa khí ngút trời, vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống, người chỉ thích kêu thuộc hạ giúp bạn không tiếc rẻ tính mạng thôi.
Hai ngày nay Lãnh Băng Cơ lạnh nhạt với Mộ Dung Phong là bởi vì có hơi lo lắng âu sầu.
Lí do là tiểu nhị đến từ Giang Nam nói với Lãnh Băng Cơ rằng dường như việc kinh doanh của Cừu gia đã gặp chút vấn đề.
Lãnh Băng Cơ vô cùng hoảng hốt, hỏi thăm kĩ càng hơn thì mọi người đều không nói được nguyên nhân, chỉ biết là Cừu gia đang rút lại ít tiền vốn bỏ vào, xem ra có vẻ là phương diện tiền bạc đang có chút eo hẹp.
Chuyện này là không nên, cực kì không nên.
Tuy Lãng Băng Cơ không biết Cừu gia đến tột cùng là có bao nhiêu của cải nhưng chắc chắn nếu dùng từ phú khả địch quốc để hình dung thì cũng không đủ.
Trong kho vàng riêng của hoàng đế cũng không có nhiều tiền bằng Cừu gia..