Bàn tay thon nhỏ trắng muốt mềm mại không xương của Na Trát Nhất Nặc chậm rãi di chuyển trên ngực Hiền Vương: “Tình thể hiện giờ của Nam Chiếu rất phức tạp, ca ca ta sao có thể hoàn toàn đại diện cho Nam Chiểu chứ? Hiện tại không thể tương lai càng không thể.
Chúng ta hợp tác, đáp ứng nhu cầu của nhau, không được ư?”
“Nữ nhân mà lão tam không muốn, bản vương cũng không có hứng thú”.
“Không phải Phong vương gia không muốn, chỉ là không dám muốn mà thôi” Ánh mắt sâu xa của Na Trát Nhất Nặc dời xuống, cơ thể uốn éo giống như rắn nước: “Không biết Hiên Vương điện hạ có lòng can đảm này hay không?”
Hiên Vương bị khích tướng, lại cười lạnh một lần nữa: “Nực cười, bản vương có gì mà không dám?”
Na Trát Nhất Nặc vừa xấu hổ vừa giận dỗi liếc nhìn hắn ta một cái, sau đó bàn tay ngọc nhỏ nhắn nâng lên, nhẹ nhàng rút đai lụa bó eo ra.
Lụa mỏng trượt xuống khỏi bờ vai ngọc ngà.
“Cái này, ngài có dám không?”
Lời nói đậm mùi khiêu khích, có thể nhanh chóng kích thích ham muốn chinh phục của nam nhân.
Nam nhân sau khi uống
rượu, thường thường sự xúc động đều sẽ chiến thắng lý trí.
Lúc bấy giờ trong mắt Hiên Vương, Na Trát Nhất Nặc cũng chỉ là một nữ nhân quyến rũ mà thôi.
Thịt tự đưa tới cửa, mùi hương lan khắp bốn phương, không ăn thì thật lãng phí.
Như Ý đỏ mặt nhìn qua khe cửa.
Người phụ nữ Nam Chiếu này cũng quá đanh đá, dũng mãnh rồi.
Na Trát Nhất Nặc thân là một vị công chúa cao quý, vậy mà lại có thể giống như một người phụ nữ làm khói hoa trong rặng liễu, chủ động gắng sức để quyến rũ người khác.
Ca ca mới bắt đầu còn vờ tỏ vẻ đạo mạo, nghiêm trang, ai ngờ mới chưa qua hai hiệp đã biến thành ngoan ngoãn bỏ vũ khí đầu hàng rồi.
Hiên Vương thì lòng như lửa đốt còn Na Trát Nhất Nặc thì ỡm ờ, giá bộ từ chối.
Giữa ban ngày ban mặt nhưng ở trong phủ của mình, hắn ta không cố kị lễ nghi phép tắc gì hết liền làm ra loại hành động lỗ mãng này.
Như Ý đứng thẳng người, có chút hối hận.
Nàng ta không biết mình trăm phương ngàn kể lôi kéo Na Trát Nhất Nặc là đúng hay sai?
Nàng ta hưởng thụ cuộc sống được Kim Vũ đổi với nàng ta bảo sao nghe vậy, không thể không dựa vào Na Trát Nhất Nặc.
Hơn nữa, trong lòng nàng ta vẫn còn có chút oán hận Hiên vương phi, chỉ mong sao ca ca của mình bị người khác cướp đi, để cho Hiên vương phi cũng phải nếm mùi tủi hờn, bị chồng ruồng bỏ.
Để xem nàng ta còn có thể đứng nói chuyện mà không đau lưng không.
Trong lúc nhất thời xúc động Như Ý đã nghe theo lời của Na Trát Nhất Nặc.
Nàng ta không cho rằng việc ca ca của mình lấy công chúa của Nam Chiếu có gì là không tốt, mẫu hậu đúng là buồn lo vô cớ.
Phong vương phi cứu Thái tử Nam Chiếu một mạng, Nam Chiếu sắp bị nàng ta thu vào túi rồi.
Nếu như ca ca chỉ ngồi chờ chết mà không thay đổi điều gì thì sớm hay muộn cũng sẽ bị Phong vương ép rời khỏi vương vị.
Nàng ta vẫn cứ tự an ủi bản thân như vậy, đương nhiên là nàng ta cũng biết, bảo hổ lột da là rất khó.
Đáng tiếc, nàng ta không tìm được ai để có thể thương lượng.
Ngay cả người chồng mà nàng ta có thể dựa vào nhất cũng chỉ đối xử tốt với nàng ta khi có tác dụng của thuốc do Na Trát Nhất Nặc mang đến..