Phải biết là, trong trường hợp này, nhất định phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không, không chú ý một cái, đối phương liền cầm được đằng chuối, là muốn làm chuyện xấu ngay.
Lãnh tướng ho nhẹ: “Băng Cơ, không được vô lễ!” Na Dạ Bạch cũng bị dọa cho run lên, cũng ho nhẹ một tiếng y phụ thân: “Phong vương phi đừng vội, nhanh thôi nhanh thôi.”
Lãnh Bằng Cơ không kiên nhẫn nổi nữa đứng dậy, đưa hiệp ước ra trước mặt Na Dạ Bạch, một chân đặt lên ghế: “Lảm nhảm nãy giờ bao nhiêu lâu rồi mà còn chưa xong nữa.
Trường An có một ngạn ngữ hay lắm, giữ lại được núi xanh không lo không có củi đốt, bản vương phi đã đảm bảo cho cái mạng nhỏ của ngươi không đáng lo nữa, chỉ có ngần ấy bạc, sớm muộn gì cũng có thể kiếm về lại? Biết tính toán không? Không biết thì để bản vương phi dạy ngươi!”
Na Dạ Bạch bây giờ đối với Lãnh Bằng Cơ là trong lòng bỡ ngỡ, nhìn nàng trong tư thế này, lòng liên hoảng hốt, một khi phát hoảng, là cảm thấy hô hấp khó khăn, không thở nổi.
Một khi không thở nổi, là cảm thấy mạng mình nhỏ như vậy.
Mà cái gì liên quan đến mạng nhỏ của mình, Na Dạ Bạch đều có thể thỏa hiệp.
“Không cần, không cần, Phong vương phi nói rất có lý”.
Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng, tức giận liếc hắn một cái, vỗ tay: “Vậy còn không tranh thủ thời gian ký lẹ đi! Đợi cái gì nữa?”
Na Dạ Bạch không thể không ngẩng mặt lên nhìn nàng: “Đây không phải là hiệp ước chính thức, còn phải dựa vào kết quả của hòa đàm định lại một lần nữa”
Lãnh Băng Cơ quay mặt nhìn Lãnh tướng, Lãnh tướng nhìn nàng, hậu tri hậu giác gật đầu.
“Vậy mấy người từ từ viết, viết xong rồi ký tên đóng dấu đi.
Ta đi ăn cơm trước đây, mất thời gian với mấy người công phu không dậy nổi.
Không phải chỉ là đàm phán sao? So với vải quấn chân còn vừa dài vừa thổi hơn.
Phủi phủi y phục, hiên ngang đi ăn cơm.
Để lại cả phòng người trợn mắt há mồm.
Lãnh tướng thử dò hỏi: “Thái tử điện hạ? Phải chăng chúng ta đã thương định xong kết quả của hiệp ước?”
Na Dạ Bạch ủy khuất thở khò khè nặng nề, cắn chặt răng: “Ký!”
Na Trát Nhất Nặc cũng đứng dậy, lập tức rời di, Nam Chiếu không gánh nổi người này nữa.
Ai cũng không ngờ tới, trong lúc hòa đàm giằng co mãi không xong, vậy mà Lãnh Băng Cơ chỉ vỗ tay một bàn tay xuống đã kết thúc rồi, kết thúc mỹ mãn.
Trong cuộc chiến giữa hai nước lần này, hoàng đế đã kiếm được rất nhiều tiền, khoản bồi thường khổng lồ trước mắt trở nên nhỏ bé không đáng kể so với việc Lãnh Băng Cơ đập vỡ thanh tre ở chỗ ông ta.
Đối với lần này, hoàng đế rất hài lòng, hơn nữa đối với khả năng biết dùng người tài của bản thân cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào của hồi môn của Lục Vu, hoàng để ra tay rất hào phóng, không keo kiệt giống như ngày thường.
Sau cuộc đàm phán hòa bình, Na Trát Nhất Nặc sẽ ở lại Trường An, và Na Dạ Bạch chỉ đợi cơ thể hoàn toàn bình phục, sẽ trở về Nam Chiếu.
Nhờ sự bồi thường đúng lúc của Nam Chiếu, mà Trường An lập tức lui quân.
Hết thảy tất cả đều kết thúc, hôn sự của Thẩm Phong Vân sắp đến gần, Lãnh Băng Cơ phải vào cung để tiễn và tặng đồ cưới cho Lục Vu.
Vào cung nhất định phải mang theo Vân Triệt, đây là quy tắc.
Mà thông thường nơi có Lãnh Bằng Cơ, Mộ Dung Phong cũng thích theo sát như hình với bóng, đây là truyền thống vẻ vang của Kỳ vương phủ.
Hầu hết những người đến hôm nay đều là nữ thân quyền, Mộ Dung Phong không tiện đi, nên đã đưa Vân Triệt đến thỉnh an phụ thân hoàng đế trước, còn Lãnh Băng Cơ thì tự mình đi đến tầm điện của Hiền phi..