Chương
Ngũ hoàng tử hiền lành xuất thân thấp hèn, với lại còn trâm mặc ít nói, tính cách rụt rè, theo góc độ bác sĩ của Lãnh Băng Cơ mà nói, ít nhiều cũng mắc chứng sợ hãi giao tiếp với xã hội, nói chuyện với người khác đều sẽ đỏ mặt tía ai, vô cùng lúng túng.
Hạo vương có lòng say mê học hỏi, nhường như không hỏi không biết những chuyện trên triều đường, không hề có tham vọng chính trị. Hơn nữa, nói một câu không hay, hắn đã lấy liền hai người vợ, bao nhiêu năm nay vẫn chưa có con cái, khó tránh khỏi những lời qua tiếng lại ở bên ngoài.
Nếu thật sự là hắn ta không thể sinh con, thì cho dù hắn ta có tài cai trị đất nước, thì hoàng đế cũng phải xem xét kỹ lưỡng truyền lại hoàng vị, mà sẽ không xem xét đến hẳn ta.
Duệ vương và Mộ Dung Phong qua lại khá thân thiết, quan hệ của hai phủ t tốt, cho nên sẽ không phí tâm tư đi hại Vân Triệt mới phải Nếu như Như Ý và Na Trát Nhất Nặc thân thiết như vậy, thì hoàng hậu biết Cẩm Ngu biết dùng cổ cũng không phải là chuyện kỷ lạ gì Chỉ là vừa mới xảy ra chuyện này, hoàng hậu không kịp né tránh, nhưng sao Như Ý lại kết giao với Na Trát Nhất Nặc ở trên đất của hoàng đế được chứ?
Điều này chẳng phải là hắt nước bẩn lên người hoàng hậu sao?
Lãnh Băng Cơ thật sự rất tò mò, sao hai người họ lại ở cùng nhau chứ? Bên trong phải chăng có lợi ích gì sao?
‘Vườn hoa của công chúa Như Ý.
Na Trát Nhất Nặc có chứt kỳ quái.
Mấy tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Như Ý ăn mặc thanh tú, trang điểm giống như hoa đang nở rộ. Với lại một thân gây gò mảnh mai, đủ kiểu phong tình.
Trong các phủ, nữ chủ nhân thực ra rất ky việc hạ nhân của mình có tâm tư như vậy, luôn có yêu cầu nghiêm khäc đối với việc trang điểm, bao gồm cả trang sức các kiểu, bắt buộc phải đoan trang đơn giản, tuyệt đối không được để cho bọn họ hỗn láo như vậy.
Nhưng Như Ý thì ngược lại, tìm kiếm nhiều mỹ nhân khoe màu đua sắc, nuôi dưỡng bên cạnh mình, ước gì Kim Vũ có thể nhìn họ nhiều hơn một chút, chuyển ánh mắt từ trên người gia đinh hôi thối nồng nặc đó qua đây.
Kết quả có vẻ như đã thất bại. Đối mặt với sự cám dỗ đủ hình thái như vậy, vậy mà trong lòng Kim Vũ không hề loạn, thay vào đó, còn có chút ghê tởm, ít bước chân vào phòng của Như Ý.
Na Trát Nhất Nặc bị bao vây trong đống phấn bột, hơi thở bốc lên mùi nồng nặc và chán ngấy, vẫy vẫy tay, Như Ý lập tức cho bọn họ lui xuống.
“Muốn chữa khỏi bệnh cho phò mã gia, ngươi cần phải tìm ra căn nguyên của căn bệnh. Nếu như trong lòng hẳn ta có khúc mắc với nữ nhân, mà ngươi làm vậy, thì chỉ phản tác dụng mà thị Chỉ có hai người, nên Như Ý cũng không câu nệ, bụng đắng cay đổ ra ngoài: “Ta không hề biết rằng, trên đời này còn có nam nhân như vậy. Rõ ràng là rất mạnh mẽ, có dáng vẻ của một nam nhĩ, nhưng đặt trong đám nữ nhân xinh đẹp tuyệt trần lại không hề thích, lại thích mặc thường phục của nữ nhân, giọng điệu uyển chuyển, được những nam nhân khác ôm lên bế lên, không đúng mực của một nam nhân. Lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh này, quả thực là muốn nôn ra đó”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng hỏi qua hẳn ta, tại sao lại như vậy sao? Là thích làm nữ nhân từ nhỏ? Hay là không thích nữ nhân?”
“Ta đã hỏi qua Kim phu nhân, lúc nhỏ Kim Vũ rất bình thường, cũng chưa bao giờ thấy hắn ta thích ăn mặc trang điểm như nữ nhân, gặp các nàng gái cũng đỏ mặt tim đập nhanh, có ý thích thú. Sau đó, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, bỗng dưng thay đổi tính cách.
Ban đầu bà ta không hề hay biết, cứ nghĩ rằng con trai mình không gần nữ sắc, không làm càn như Kim Nhị, ngày đêm chỉ ở nơi phồn hoa náo nhiệt, đứng đắn, tiết kiệm, cho nên rất tự hào.
Sau đó đến tuổi vị thành niên, nói gì hẳn ta cũng không chịu, ngay cả mấy nha đầu hầu hạ bên cạnh cũng đổi thành mấy tên sai vặt. Dần dà có những lời lẽ không hay truyền ra ngoài. Lúc này Kim phu nhân cảm thấy không đúng, nên gọi mấy kẻ hạ nhân đến hỏi, thì mới biết được con trai mình có thói quen này.