Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Thiên tử Đại Lịch ngồi trên long ỷ rũ mắt nhìn con dâu hồi lâu mới nói: “Bình thân đi.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Giản Ninh đứng lên theo lễ nghi hoàn mỹ, dáng vẻ chuẩn mực mà đẹp đẽ, khiến cho người khác chẳng thể tìm ra mảy may sai lầm.
Lúc này Giản Ninh vô cùng cảm ơn chủ cũ của cơ thể này đã cố gắng học tập, để cô được gặt hái quả thơm.
“Trẫm nghe nói con dùng sức một người mà thay đổi toàn bộ cuộc sống ở Tây Nam. Một cô gái tài hoa bậc ấy mà để mai một đến nay, quả là trẫm mờ mắt không thấy châu ngọc.”Hoàng đế Đại Lịch mới ngoài bốn mươi tuổi, lại được điều dưỡng hợp lý, trông chỉ như hơn ba mươi, nhưng ngài ngồi trên vị trí cao đã lâu nên cả người toát ra khí thế tự nhiên khiến không một ai dám xem thường.
“Con dâu không dám, chuyện ấy chỉ là người ngoài nói quá lên thôi. Con dâu chỉ làm chuyện nên làm chứ đâu dám nói gì đến tài hoa ạ.” Trong lòng Giản Ninh hoang mang cực độ nhưng ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, tiến lùi thỏa đáng, khéo léo đón đưa. Thiên tử Đại Lịch vừa ý với cô, thành ra cũng săn sóc đến Giang Bắc Trạm hơn một chút: “Các con vất vả rồi. Trước đây trẫm nghe nói về nỗi khốn khổ của Tây Nam nên mới điều Bắc Vương đến đó, bây giờ xem ra hành động của trẫm năm xưa quả là đúng đắn.”
Lời nói đầy vẻ tự đắc, chẳng hề thấu hiểu nỗi gian nan mà Giang Bắc Trạm và Giản Ninh đã phải trải qua.
Không, có lẽ là ngài biết, nhưng mà ngài không thèm để ý.
Nỗi ấm ức thoáng hiện trong lòng Giản Ninh nhưng lại bị cô nén xuống.
Cha mẹ trong gia đình bình thường còn thiên vị, huống hồ là nhà đế vương.
“Hoàng thượng, con dâu nghe nói Tây Bắc gặp nạn hồng thủy, xin Hoàng Thượng cho con sớm ngày xuất phát đến Tây Bắc để góp chút sức hèn.” Trước mặt người ở ngôi cao không thể nói quá chu toàn, nếu không sẽ bị coi là kiêu ngạo.
Vừa nhắc đến chính sự, Hoàng đế nghiêm sắc mặt ngay. Ngài suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Chuẩn.”
“Hoàng thượng, con dâu có mấy yêu cầu nhỏ, mong được hoàng thượng cho phép ạ.” Giản Ninh quỳ xuống theo đúng lễ nghi mà khẩn cầu.
Hoàng thượng trầm mặc một chốc rồi bảo: “Nói đi.”
“Bẩm hoàng thượng, yêu cầu có chút rườm rà, con dâu có thể viết ra rồi trình lên cho hoàng thượng xem được không ạ?”
Hoàng thượng vẫy tay với nội thị đứng hầu bên cạnh, nội thị lập tức chuẩn bị văn phòng tứ bảo cho Giản Ninh.
Bàn giấy được chuẩn bị rất nhanh. Giản Ninh đứng trước bàn, múa bút thành văn, chỉ chốc lát sau đã viết xong một bản tấu dài. Đợi nét mực khô đi, cô cung kính đưa cho nội thị, nội thị lập tức khom người trình lên trước mặt Thiên tử.
Hoàng thượng liếc một cái, mở tờ giấy ra xem kĩ hồi lâu, vừa xem vừa nhìn Giản Ninh mấy lần. Ngài không thể tin được một đứa con gái xuất thân trong gia đình thương buôn như Giản Ninh lại có thể nhìn xa trông rộng đến thế.
Xem ra gả nó cho Giang Bắc Trạm là thất sách rồi.
Nhưng ván đã đóng thuyền, hoàng thượng chỉ còn biết than thầm một tiếng. Ngài nhìn Giản Ninh, nói: “Trẫm chuẩn, lập tức cho người chuẩn bị tất cả những thứ được liệt kê trong danh sách này, lên đường ngay trong ngày mai luôn đi.”
“Đa tạ hoàng thượng.” Giản Ninh quỳ xuống tạ ơn, hoàng thượng phẩy tay áo một cái, cô vội vàng đứng dậy, khom người lui ra ngoài.
Mãi cho đến khi ra khỏi hoàng cung lộng lẫy nguy nga, Giản Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vương phi nương nương, Phủ Bắc Vương đã sắp xếp xong xuôi, mời vương phi về nghỉ ngơi ạ.” Quản sự của Phủ Bắc Vương cung kính quỳ trước Giản Ninh mà thưa.
Giản Ninh khẽ vuốt cằm rồi bước lên xe ngựa.
Về đến phủ Bắc Vương, Giản Ninh không có dòng dạ nào để thưởng thức tòa phủ đệ này mà đi thẳng về phía phòng ngủ. Nhưng cô chưa kịp vào đến cửa thì đã bị một cô gái xinh đẹp cản đường: “Thiếp thân thỉnh an vương phi.”
Giản Ninh cau mày nhìn cô gái nọ, hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Cô là ai vậy?”
“Hồi bẩm vương phi nương nương, thiếp thân là Tri Ngộ, nha hoàn cùng đọc sách của vương gia ngày trước ạ.” Cô gái xinh đẹp nọ cúi đầu giải thích.
“Nha hoàn cùng đọc sách?” Giản Ninh vừa lấy Giang Bắc Trạm xong thì đã vội vã đến Tây Nam, nào hay biết trong phủ Bắc Vương này có những ai, bây giờ tự nhiên lại mọc ra một nha hoàn cùng đọc sách. Giản Ninh đánh giá cô gái này một chút, thấy tướng mạo cô xuất chúng, cử chỉ ưu nhã lại lộ rõ vẻ hồn nhiên… đây chẳng phải là loại hình con gái mà đàn ông ưa thích nhất hay sao?
Nhưng mà…
Giản Ninh nhìn Tri Ngộ, thấy rõ nỗi bất an và thấp thỏm thoáng hiện giữa đôi mày của cô thì trong lòng đã đoán được mấy phần. Cô lạnh lùng nói: “Ta mệt rồi, cô lui xuống trước đi.”
“Nhưng mà vương phi, thiếp thân…”
“Sao? Không nghe thấy ta nói gì à?” Giản Ninh hạ giọng thật thấp, Tri Ngộ lập tức rụt cổ lui xuống.
Sau khi Tri Ngộ bỏ đi không lâu, trong phòng Giản Ninh xuất hiện một nha hoàn có vóc dáng vô cùng kì lạ. “Cô ấy” cao hơn Giản Ninh cả một cái đầu, thân hình cường tráng hơn hẳn những cô gái khác, hành vi cử chỉ cũng rất đỗi khác người, nói chung nhìn cực kì quái dị.
Lúc này, “cô ấy” đang luống cuống giải thích với Giản Ninh: “A Ninh, Tri Ngộ là ai vậy?”
Không sai, cô nha hoàn này chính là Giang Bắc Trạm. Đây cũng là đề nghị mà Giản Ninh cho Giang Bắc Trạm trước khi đi.
“Em biết chàng không có quan hệ gì với cô ấy, nhưng nhìn cặp mắt thiết tha mong ngóng của cô ấy thì em không thoải mái chút nào.” Giản Ninh xoa nhẹ bờ môi, Giang Bắc Trạm vận đồ nữ lập tức rót trà cho cô, hầu hạ đến là chu đáo.
“Được rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.” Kinh thành chỉ là trạm nghỉ, chiến trường chính của bọn họ ở tận Tây Bắc xa xôi kia.
…
Hôm sau, mới sáng sớm đã có thái giám tới truyền chỉ.
Tiếp thánh chỉ xong, Giản Ninh liền dẫn một đoàn người xuất phát đi về Tây Bắc.