Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Giang Bắc Trạm không thèm liếc mắt nhìn cô ả mà đi thẳng đến trước mặt Giản Ninh: “A Ninh, chúng ta đi thôi.”
Giản Ninh thoải mái dẫn đầu ra khỏi cổng lớn.
Giang Bắc Trạm đi theo cô, để lại cả mấy cô gái giận dữ nghiến răng.
“Không được, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết như vậy.” Cô gái cao ráo kia là người do Thái tử phái đến, mục đích là phải trở thành thân tín của Giang Bắc Trạm. Nếu như cô ta không hoàn thành được nhiệm vụ thì… nghĩ đến đây, cả người cô ả run bắn lên.
Cô ả bất chấp tất cả, lắc mông rảo bước đuổi theo Giang Bắc Trạm.
“Về ngay!” Giang Bắc Trạm thấy cô ta đi theo thì sầm mặt quát lên.
“Bẩm vương gia, nô tì là nha hoàn của chủ nhân thì làm sao có thể để chủ nhân ra ngoài một mình được? Nếu hoàng thượng biết nô tì không hầu hạ vương gia và vương phi cho chu đáo thì nhất định sẽ trách phạt nô tì đấy ạ.” Cô nàng cất giọng thiết tha, đôi mắt thì cứ dán chặt lên người Giang Bắc Trạm không rời.
Giản Ninh bị ánh mắt của cô ta làm cho buồn nôn quá đỗi, song cô cũng nghe ra ý uy hiếp trong câu nói vừa rồi. Cô đảo mắt, đoạn cười bảo: “Nếu cô đã muốn đi như thế thì đi cùng với chúng tôi đi.”
Trông cô nàng này có vẻ yểu điệu yếu đuối, mà sơn trại bọn họ muốn đi lại ở tít trên núi cao. Nếu cô ta đã muốn đi thì cứ cho cô ta thỏa nguyện.
“A Ninh.” Giang Bắc Trạm giật nhẹ ống tay áo của Giản Ninh, không biết cô có ý đồ gì. Cô nắm tay hắn lại mà nói: “Đi thôi, đến muộn là hết cái để xem đấy.”
Thấy Giản Ninh không nổi giận, Giang Bắc Trạm cũng không để ý đến cô gái đang theo sau mình mà sóng vai đi cùng Giản Ninh, một đội thị vệ thân cận bám sát phía sau bọn họ.
Địa hình Tây Nam nhiều đồi núi dốc đứng, đi qua khoảng trăm mét đường bằng là đến đường núi cheo leo.
Cô ả đi theo đoàn người Giản Ninh vừa thấy vách đá dựng đứng trước mặt thì đã run hết tay chân, nhưng vừa định mở miệng thì lại nhận ra người đằng trước đã đi tới sườn núi cả rồi.
Dù là Giản Ninh hay những người khác đều dạo bước băng băng, nhẹ nhàng thoải mái y như giẫm trên đất bằng.
Cô ả cắn răng, cách váy, tăng tốc đuổi theo.
Ca hội lần này là lễ hội của người Man bản địa được tổ chức mỗi năm một lần ở tít trên đỉnh núi, mục đích chính là để tìm kiếm bạn đời.
Đoàn người Giản Ninh đến sơn trại thì trời đã chạng vạng tối, vì đã có người lên báo trước nên họ vừa tới nơi đã có người ra nghênh đón: “Hoan nghênh Bắc Vương và Bắc Vương phi.”
“Mọi người khách khí quá, bọn ta chỉ đến du ngoạn thôi, nơi đây có gì vui thì phải giới thiệu hết với bọn ta đấy nhé.” Giang Bắc Trạm cực kì thoải mái.
Trại chủ lập tức chắp tay thưa: “Cứ tự nhiên, mời cứ tự nhiên.”
Sau đó nhìn về phía đoàn tùy tùng của Giang Bắc Trạm, ông ta thấy ngay một cô gái mồ hôi nhễ nhại, quần áo lấm lem.
“Vương gia, vị cô nương này là…?” Trại chủ hỏi với vẻ tò mò.
“Không cần để ý đến cô ta, cô ta chỉ là nha hoàn đi theo chúng ta mà thôi.” Giang Bắc Trạm không thèm nhìn cô nàng lấy một cái mà đưa Giản Ninh vào căn phòng tốt nhất do trại chủ sắp xếp để nghỉ ngơi.
Đoàn thị vệ cũng đi theo Giang Bắc Trạm và Giản Ninh, chỉ để lại một mình cô gái kia giữa khung cảnh lạ lẫm.
Trại chủ thấy cô chỉ là một cô gái yếu đuối thì không đành lòng, bèn nói: “Cô nương, đi nghỉ một lát đi.”
“Đa tạ.” Cô nàng sắp khóc đến nơi. Ở kinh thành dù cô ta chỉ là một nha hoàn, nhưng cậy vì Thái tử sủng ái nên ai cũng phải nể tình chút đỉnh, không ngờ Bắc Vương kia lại chẳng quan tâm đến việc cô ta là người của Thái tử chút nào, đi cùng nhau suốt dọc đường, bọn họ hoàn toàn coi cô như kẻ vô hình vậy.
Giang Bắc Trạm và Giản Ninh chẳng quan tâm cô ả nghĩ thế nào, sau một chốc nghỉ ngơi ngắn ngủi, họ cùng nhau đến nơi tổ chức ca hội.
Lúc này trời đã về chiều, ráng mây cam đỏ nhuộm hồng mặt đất, thanh niên nam nữ trong trại chia thành hai hàng, cất lên tiếng ca.
Bọn họ hát bằng ngôn ngữ của riêng mình nên Giang Bắc Trạm và Giản Ninh không hiểu, thế nhưng họ vẫn nghe đến say sưa.
“A Ninh,” Giang Bắc Trạm bỗng giật nhẹ ống tay áo của Giản Ninh: “Đời này ta chỉ cần một mình em, dù những cô gái khác có xinh đẹp như tiên nữ hay hiền lành như thiên thần, ta cũng sẽ không nhìn bọn họ.”
“Sao đang yên đang lành lại nói chuyện này?” Đúng là mấy hôm nay Giản Ninh bị mấy cô ả kia quấy nhiễu phiền hà thật. Bọn họ suốt ngày tẩy não cô, bảo cô thành thân với Giang Bắc Trạm gần một năm mà vẫn không thấy tin vui gì, khiến cho cô vô cùng tức giận.
Hóa ra trong mắt mấy cô ả này thì phụ nữ chỉ có mỗi tác dụng sinh con thôi sao?
“Ta không muốn em không vui.” Giang Bắc Trạm ôm lấy Giản Ninh, động tác của hắn lại khiến cô mềm lòng.
Thực ra là một người đàn ông sinh ra và lớn lên trong xã hội tam thê tứ thiếp, Giang Bắc Trạm đã làm tốt lắm rồi.
Hoàn cảnh sinh hoạt khác nhau, hệ thống giáo dục được tiếp nhận từ nhỏ cũng khác nhau, cô không thể yêu cầu hắn phải hành xử theo quy tắc ở thế giới kia của mình được.
“Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ không gặp bọn họ nữa. À, vừa rồi tôi thấy ánh mắt trại chủ nhìn cô nàng kia là lạ, hay anh nghĩ cách để cô ấy ở lại đây luôn đi?” Giản Ninh nhìn trại chủ ân cần đi sau cô ả, bắt đầu tính toán trong lòng.
Giang Bắc Trạm ngẩng đầu nhìn lại thì thấy đúng là vị trại chủ kia đang đi theo cô nàng thật.
“Ta biết phải làm thế nào rồi.”
Nói đoạn, Giang Bắc Trạm đứng lên, đi tới rỉ tai trại chủ vài câu. Sau đó không biết hắn dùng thủ đoạn gì mà cô nàng đồng ý ở lại làm vợ trại chủ luôn.
Sau một chuyến đi xem ca hội, Giản Ninh và Giang Bắc Trạm đã xử lý một cô nàng đến từ kinh thành rồi bắt đầu xem xét tới những người còn lại. Nhất thời, đám nha hoàn được tặng tới trong vương phủ đều lo ngay ngáy trong lòng.