Mùa Đông tháng một năm trong thế kỉ XXI. Một cánh cửa vẫn khóa chặt một tuần nay.
“chóp chép.. chóp chép”
“ và tôi forever forever alone “ ( bài hát forever alone)
“tít tít... con cờ hó! Mày ẩn cư bao nhiêu ngày rồi hả!”
“mới ngày thôi mà!”
“Dự báo hôm nay là ngày ấm nhất trong ngày tới. Mày mau mặc đồ tao qua rồi chúng ta cùng đi mua đồ. Tao không muốn nhận đc tin báo tử của mày đâu!!”
“mày sủa xong chưa vậy! Mày mua hộ tao luôn đi! Đỡ công tao! Mày biết tao sợ lạnh mà!” Kẻ nào đó lười biếng cầm miếng snack bỏ miệng, hững hờ nhìn cái cửa sổ đã bị khí lạnh thôi mờ.
“Đéo! Lát tao sang không thấy mày ăn mặc đàng hoàng thì...tút tút”
“ầy! Cún hoàn cờ hó”
Vũ Hạ Linh – tuổi- sinh viên trường đại học hồ chí minh – việt nam.
Vì sợ lạnh mà cô gái miền Trung tuồn xuống miền Nam. Ai ngờ,, áp thấp theo cô. Lần đầu tiên miền Nam đón một cái lạnh thấu xương như thế này, mà không phải lạnh bình thường,, cảm giác như có cả tấn tuyết trên trời đang chuẩn bị ập xuống.
Chính thế mà giờ cô đang rúc đầu vào chăn ngủ tiếp.. con nhỏ kia là đứa bạn thân duy nhất của cô, cũng là người hiểu cô nhất, hẳn sẽ không ra tay quá ác độc đâu... lại nhíu mày,,, “ đậu, mới ngày đã mùi thế này,, chậc kệ”. Ai đó giãn mày thoải mái ngủ. Dù kỉ băng hà có đến thì đây cũng không phải vấn đề quá lớn.
Minh Thiên vương triều.
Quận vương phủ.
‘Oa... thật thoải mái’- dòng giấc mơ của nàng cảm thán.. không khí đột nhiên trong lành, có mùi hương thoang thoảng, có làn gió nhè nhẹ thổi qua.. nàng khẽ nhấc miệng cười thỏa mãn, gắng ôm chặt cái “gối ngủ” nhưng lạ thay.. nó lại biết chuyển động, lại cảm thấy như có ai lắc người mình kèm theo tạp âm.
“Mày đi trước đi! Mua hộ tao đùi gà, snack, pizza và,,, mỗi loại cái. Cảm ơn!” Hạ Linh nhíu mày, cố rặn ra mấy câu, vẫm ôm “ gối ngủ” không đổi mà còn ôm chặt hơn nữa.. Tưởng sẽ yên bình mà ngủ, vật trong nhực lại cựa quậy mạnh hơn.
“Con cờ hó kia...” Hạ Linh trừng mắt quát nhưng,, trước mặt nàng bh là cô gái xinh xắn lạ kì,, lòng đen quét quanh,, trông như cổ đại.
“Ài,,, giấc mơ này thú vị ghê hen”
Không để trong lòng, nàng ôm cô gái kì lạ kia ngủ tiếp, mơ mà,,, cũng không có ai cho nàng bị lesbian đâu.
“Tiểu thư,,, tiểu thư,, Xin người hãy tỉnh dậy,,, huhuhu,,,”
Không còn là tạp âm,, Hạ Linh nghe rõ mồn một từng chữ,, từng chữ đập vào dây thần kinh truyền đến cảm giác chân thực khó tả,,, bất giác mở mắt,,,’ không phải là mơ’, Hạ Linh ngớ người, vội buông: “Ồ,, Xin lỗi, Đây là đâu?” Nàng nhìn xung quanh nhưng không có gì lấy làm quen.
Từng người một trong hoa viên có chung loại biểu cảm,, khó tả,, chỉ có một kẻ vẫn bộ dạng nghi hoặc.
Hạ Linh bất giác véo má,,, đau,, đau tức là THỰC. MÌNH XUYÊN KHÔNG RỒI SAO?!!!!!
“Vũ Hạ Linh, ngươi đang diễn trò gì?”
Nơi phát ra giọng nói là tên lúc nãy. Cô thấy người đàn ông ăn mặc kì quái, biểu cảm kinh miệt cô, từ khuôn mặt đến ánh mắt không có gì là thân thiện. Trong vòng tay hắn là một cô gái xinh đẹp tựa ngôi sao Hàn Quốc, diễm lệ đến nức lòng. Khuôn mặt cô ta có chút đỏ, khóe mắt ướt và áo ngoài lệch hở bờ vai trắng nõn, ngọc ngà.
“Mĩ nhân”
( Từ đây xưng nàng cho thuần phong mĩ tục nhé!)
An Thiếu Dương thấy nàng nhìn về phía hắn, hắn ghét bỏ ngoảnh mặt đi, lộ vẻ khinh thường không che dấu; hắn ghê tởm cái nhìn thèm thuồng ái mộ của Vũ Hạ Linh.
“ Anh biểu cảm thế là có ý gì?”
“Vũ Hạ Linh! Người Dương ca thích là Chi Liên tỉ, điều này ai cũng biết. Dù ngươi có hôn ước với đại ca ta thì cũng không thể thay đổi được sự thật này. Đồ mặt dày không biết xấu hổ, lần lượt tới đây cầu tình!” Một cô gái có gương mặt thanh tú, vàng bạc ngọc ngà,, Ài,, hơi bị chói mắt, và đang đứng chống nạnh trc mặt nàng,, còn Hạ Linh vẫn đang ngồi bệt trên đất.
“Cầu tình? Thẩm thẩm chưa già mà mắt đã mờ phải không? Các ngươi mang tôi đến đây...” Hạ linh bất giác xoa mông, vỗ tay nhìn tới,,,Đôi tay này... không phải của mình... Chợt đầu đau như búa bổ, từng dòng kí ức hiện ra rõ ràng như chính mình từng trải.
Vũ Hạ Linh-t, đại tiểu thư phủ tể tướng- Vũ phủ, hữu danh vô thực. Mẫu thân nàng đã mất từ lâu, nhưng vì được Vũ Viễn Nhân- phụ thân nàng yêu thương nên vẫn giữ được vị trí đại tiểu thư chính thất Vũ phủ, chỉ là ông thường xuyên đi tuần tra biên giới nên khó bảo vệ nàng khỏi bàn tay của di vương và nhị muội nàng. Từ bé đã thích An Thiếu Dương nên không hiểu sao một ngày, đại gia tộc ngồi lại đặt hôn ước cho người. Hạ Linh vui mừng khôn xiết nhưng sau lại đau đớn cùng nhục nhã tràn trề từ vị hôn phu kia,, lại còn ra sức vũ nhục nàng để hủy hôn.
Cuộc sống ở Vũ phủ vốn dĩ cũng không tốt đẹp gì, cái danh đại tiểu thư lại làm cho nàng khó khăn hơn, may có tiểu đệ nàng – Vũ Khải Cung vẫn luôn bên cạnh bảo vệ nàng, vì Vũ Hạ Linh ngu ngốc mà gánh chịu bao nhiêu chuyện.
Thẩm thẩm, trong đầu nàng lặp lại hàng ngàn chữ thẩm thẩm. Khí vận công tâm khói trên đầu bốc lên nghi ngút, tức tối xấn xổ lao tới vung tay giáng lên mặt Hạ linh cái tát kéo nàng về thực tại.
“tiện nhân!”
Đau đớn trên mặt vù vù tấn công đại não Hạ Linh...’Mình bị tát’x..... Hạ Linh không tin vào cảm nhận của mình nhưng sự thật... lí trí hoàn toàn bị gột sạch, hoa trôi nước chảy giơ tay lên tát nàng cái... nhưng lập tức một cánh tay ở đằng sau vươn tới tát Hạ Linh thêm cái nữa khiến nàng ngã đạp lên đất, muốn bao nhiêu tàn nhẫn, đau đớn thì có bấy nhiêu.
‘Là hắn – An Thiếu Dương’ Đông tử giãn nở, chợt trong đầu nàng nảy ra một suy nghĩ: chính vì An Thiếu Dương rất thương yêu muội muội hắn và Trầm Chi Liên nên dù nàng ta có vũ nhục, lên mặt hãm hại thể nào thì Vũ Hạ Linh trước kia cũng đều im nín, rõ ràng một chút yêu thương, hắn cũng không có với Hạ Linh.
Cái tát này đủ để Hạ Linh hoàn toàn tỉnh táo lại, lấy bình tĩnh, không khóc, không xoa má lần mà thoải mái đứng dậy lần nữa, xoa xoa mông. Từng bước tiến tới gần, mắt không hề né tránh, nhìn trực diện hắn. Khi cách mặt hắn còn bước chân.
Hắn cau mày nhìn nàng,,, từ bh nữ nhân này bạo gan tới thế, An Khả Nhuần một bên khóc lóc đòi hắn trừng trị thêm.
“Ngươi muốn hủy hôn?” Hạ Linh khẽ nhếch môi, mặt đối mặt.
An Khả Nhuần lập tức ngừng ồn ào. An Thiếu Dương cực kì ngạc nhiên, hắn đề cập chuyện này không ít lần mà bh nàng ta cũng lẩn tránh, Vậy mà,,, không phải quá tốt sao, còn Trầm Chi Liên đang nép sau lưng An Thiếu Dương trố mắt nhìn nghi hoặc.
“Đúng” An Thiếu Dương đáp,, nhưng dần hắn cảm thấy đuối trước ánh mắt nàng.
Vũ Hạ Linh khẽ nhấc môi cười thành tiếng, ngẩng mặt lên trời, tay vỗ vỗ má. Theo trí nhớ, quay lưng một đường ra khỏi Quận vương phủ, trước lúc đi còn sảng khoái để lại một câu.
“Ta thành toàn cho ngươi, Sáng mai mang hưu thư tới”
Những kẻ ở lại ngác ngơ,, không tin những gì bọn họ nghe được.