Âu Dương Bích Vy và Đông Phương Tà không đi về bằng xe ngựa mà dùng khinh công đi về. Thỉnh thoảng mọi người sẽ thấy hai bóng dáng một đỏ một đen đang xen kẽ nhau nhảy trên từng nóc nhà giống như hai tinh linh đang cùng nhau vui đùa.
Âu Dương Bích Vy chạy một mạch về Bích Uyển các trong vương phủ rồi lên giường nằm ngủ.
Đông Phương Tà thấy nàng như vậy thì chỉ đành bất đắc dĩ cười cười rồi nhanh chóng trở về Trúc các xử lí văn kiện.
tháng trôi qua
Trong Bích Uyển các có một bóng đen đang nằm ngủ trên ghế. Chiếc ghế làm bắng gỗ sưa được chạm trổ rất tinh xảo nhưng nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thể thấy được mà cứ tưởng là chiếc ghế bình thường. Trên chiếc ghế là một dáng người nhỏ nhắn đang cuộn mình trong chăn chỉ đễ lộ ra một cái đầu nhỏ nhắn, gương mặt trông như thiên sứ đang ngủ khiến cho mọi người không giám đánh thức chỉ sợ nếu gây ra tiếng động nhỏ thì thiên thần sẽ tỉnh dậy và bay đi mất.
Bỗng nhiên có một người kêu lên:
-Á á á...
Mọi nghe thấy vậy thì chỉ nhăn mày rồi ai làm việc nấy không quan tâm gì cả. Âu Dương Bích Vy đang ngủ thì tỉnh dậy chớp chớp đôi mắt vì mới ngủ dậy mà có hơi mờ. Cảm thấy như vậy vẫn không được cô lấy hai tay xoa mắt, động tác ấy thật đúng là đáng yêu chọc người trìu mến. Âu Dương Bích Vy được Mị đỡ dậy đi xuống. Nhìn lại nơi phát ra âm thanh, a, thì ra là một nô tì bị rắn độc cắm khắp người mà thôi, không có việc gì cả.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Âu Dương Bích Vy vẫn liếc Mị một cái. Mị hiểu ý liền đi ra giết cung nữ đó.
Ừ, đúng là không còn ồn ào nữa.
Mị thấy Âu Dương Bích Vy gật đầu hài lòng thì không để ý hình tương băng sơn nữa lập tức chạy qua ôm nàng vào lòng kêu to:
-Aaa. tiểu thư người đáng yêu quá :love: :love:
Ảnh ở một bên thấy vậy hai mắt sáng lên lập tức chạy lại góp vui.
Khổ thân Âu Dương Bích Vy bị kép chặt giữa hai người đến mức không thể thở được. Ảnh và Mị thấy nàng như vậy thì bắt dầu ấn ngực hô hấp nhân tạo. [Tiểu Nguyệt: không phải dùng môi đâu nhé : "> ]
Cung nhân xung quanh thấy vậy thì không còn gì để nói. Lúc đầu có lẽ không quen nhưng một tháng qua ngày nào cũng thấy cảnh này cuối cùng đành chết lặng không thèm nói gì chỉ biết cúi đầu làm việc.
-"Tiểu thư a. chúng ta ra ngoài chơi đi, ở trong cái phủ này thật nhàm chán." Mị ai oán kêu lên. Đúng là không thể ở trong cái vương phủ này sống được mà. Hu hu hu, số tôi thật khổ a... :hixhix: :hixhix: :hixhix:
Âu Dương Bích Vy nghe thấy vậy mặc dù rất nhác nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng như sắp khóc của Mị thì đành đồng ý. Mị thấy nàng gật đầu thì quay sang nhìn Ảnh, thấy không còn bóng dáng của nàng nữa thì tươi cười hài lòng.
Mị làm nhiệm vụ bảo vệ và hầu hạ Âu Dương Bích Vy còn Ảnh thì chuẩn bị mọi thứ cho Âu Dương Bích Vy nên bây giờ Ảnh đang chuẩn bị xe ngựa cho nàng [ÂDBV].
Hai người một đen một hồng đi ra khỏi cửa vương phủ khiến mọi hai bên đường lặng ngắt như tờ. Bỗng có người nhận ra Âu Dương Bích Vy vội vàng hô lớn:
-Đó chẳng phải là thất vương phi người đã đạt cấp tông rồi sao.
Dân chúng xung quanh nghe thấy vậy thì lập tức bùng nổ:
-Đó là thất vương phi danh tiếng lẫy lừng sao? Ta không tin.
-Đúng đúng đúng, làm sao có thể là nàng chứ. Đó rõ ràng là một nữ tử yếu đuối mà.
-Chính là nàng đó. Lúc trước ta có thấy qua dung mạo của nàng.
-Trời ơi, đầu năm nay nữ tử cũng quá mạnh mẽ rồi.
-A, ngươi xem kìa, nàng đi xe do ma thú thường cấp quỷ báo kéo đấy kéo đấy.
-Aaa, ta muốn chết quá. Trên đời này ai lại lấy ma thú kéo xe chứ, thật lãng phí mà aaa.... ...
Mặc kệ hai bên đường mọi người xôn xao như thế nào ba người Âu Dương Bích Vy cũng không dừng lại.
Hai người Mị, Ảnh cứ chạy tung tăng khắp nơi còn người đang là tiêu điểm của mọi người thì đang nghi hoặc.
Tại sao mình lại trở nên nổi tiếng như thế nhỉ ?
Mị quay lại thấy nàng đang dùng vẻ mặt khó hiểu như thế thì biết ngay nàng đang
nghĩ gì bèn thở dài tiến lên giải thích:
-Tiểu thư a, tin ngài mới tuổi đã đạt cấp tông đã chấn động toàn đại lục rồi nên bây giờ mọi người không ai là không biết đến ngài rồi.
Âu Dương Bích Vy "a" một tiếng rồi không nói gì chỉ nhìn hai bên đường tìm cho mình chút đồ rồi mua về. Bỗng cô chú ý đến một chiếc vòng cổ tầm thường trông có vẻ cũ ở cuối góc do một cậu bé ăn mặc nhếch nhác bán.
Cậu bé thấy Âu Dương Bích Vy lại gần thì rất ngạc nhiên nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại. Nàng thấy thế thì dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cậu rồi tiến lên hỏi:
-Ta muốn biết giá của chiếc vòng này.
Cậu bé nghe thấy vậy thì rất kinh ngạc nhưng rất nhanh liền trấn định:
- hào
Nghe thấy thế Âu Dương Bích Vy đưa cho cậu kim tệ. Cậu bé thấy vậy thì không còn giữ được vẻ bình tĩnh nữa mà há to miệng nói không nên lời chỉ có thể ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng Âu Dương Bích Vy rời đi. Trước lúc lên kiệu nàng có để lại một câu làm thay đổi cuộc đời của cậu:
-Có công mài sắt có ngày nên kim.
Có lẽ Âu Dương Bích Vy không ngờ rằng chỉ một câu nói hôm nay của mình đã tạo ra một vị chiến thần trong tương lai.