Khi lão giả kia truyền âm đến thì những vị kia đang có một cuộc họp nhưng khi nghe đến "Thuộc tính biến dị" thì trong phòng đã không có bóng dáng của một ai. Ai nấy đều hướng tới khu khảo hạch một cách nhanh nhất giống như sợ chậm một chút thì bảo bối sẽ bị những người khác cướp mất.
Tất cả mọi người trong khu khảo hạch khi nghe đến "thuộc tính biến dị" liền nghi hoặc. Chỉ có Lâm Tu Triết và Phong Trì là tỏ rõ kinh ngạc miệng lẩm bẩm: "Không ngờ nàng vậy mà có thuộc tính biến dị!" Thuộc tính chỉ nghe nhắc đến trong sách cổ chưa bao giờ xuất hiện không ngờ hôm nay bọn họ lại may mắn được tận mắt thấy.
Là tiểu thư của đại gia tộc Nam Cung Sở cũng đã từng nghe gia gia và các trưởng lão đề cập qua loại "thuộc tính biến dị" hiếm này nhưng nàng ta không cam lòng đáng lẽ những hào quang này nên thuộc về nàng ta trời sinh song hệ vậy mà lại không bằng một hệ biến dị. Tuy vậy nàng ta cũng không dám lỗ mãng bởi vì trước mắt xuất hiện mấy lão giả xuất hiện không rõ thân phận nhưng nhìn đến thái độ khom lưng của lão giả trông coi khảo hạch thì thân phận của những người kia không hề nhỏ.
"Tham kiến viện trưởng và các vị trưởng lão!" Lão giả trông coi khảo hạch khom lưng cung kính với năm lão giả vừa mới xuất hiện.
Dẫn đầu là một lão giả mang y bào xám tro, nhìn qua cũng chừng sáu mươi nhưng không thấy vẻ già nua trên khuôn mặt mà thay vào đó mặt như đao tước da dẻ hồng hào, phong thần sáng lạng bên trong lộ ra cỗ khí khế uy nghiêm.
"Viện trưởng! Đây là viện trưởng sao?" Mọi người kinh ngạc rồi đến khiếp sợ nhìn lão giả trước mặt.
Cũng khó trách bọn họ khiếp sợ như vậy, bởi vì mấy chục năm nay ông làm viện trưởng ông chưa từng xuất hiện trước mặt người ngoài vô cùng thần bí. Ngoài năm vị trưởng lão ra thì không chưa có ai từng gặp qua ông ấy.
"Lâm lão đầu, người đâu?"
"Viện trưởng! Ở kia" Lão giả trông coi khảo hạch được gọi là Lâm lão đầu cũng lào Ngũ trưởng lão, ông ta nhìn về phía Hàn Phượng Nguyệt.
Đám lão giả nhìn theo đánh giá: "Ừm, không tệ! Sau khi khảo hạch xong mời cô nương ấy đến gặp chúng ta!"
Mà lúc này đám bạn cùng phòng của Hàn Phượng Nguyệt đã khảo hạch xong. Trong đó Trầm Sơ và Ôn Đồng Đồng đều là song hệ thuộc tính, Lục Linh là Băng hệ thuộc tính.
Khi Hàn Phượng Nguyệt trở về phòng không lâu thì có người tới thông báo Viện trưởng cho mời.
Trong phòng viện trưởng.
Một trưởng lão cười lớn ha ha mấy tiếng, sau đó, ông mới cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng, nói: "Đồ đệ này ta muốn chắc rồi! Tất cả các người đừng có mà tranh đoạt với ta!"
Một trưởng lão khác: "Không được vị cô nương kia ta cũng muốn, ta tin tưởng vị cô nương kia đi theo ta nhất định sẽ càng trưởng thành nhanh hơn!"
"Một y sư như ông ở đây nói lời ngu ngốc gì thế hả? Cô nương kia cũng chẳng phải là y sư, theo ông làm cái gì?" Một trưởng lão khác lên tiếng.
"Ai nói thân là y sư thì không được thu nhận vị kia thiên không phải là y sư làm đồ đệ hả? Nói tóm lại vị này ta cũng muốn chắc rồi, dù thế nào ta cũng không buông tay!"
"Hai người các ngươi tranh gì, người này ta định chắc rồi!"
"Ngươi im miệng, ta chưa có vị đệ tử nào cho nên lần này các ngươi phải nhường ta!" Trưởng lão nói như đúng rồi.
Chúng trưởng lão tranh nhau đến đỏ mặt tía tai, không có một người nào chịu nhường người nào, chỉ thiếu nước động thủ với nhau.
"Các ngươi im hết cho ta!" Viện trưởng trước giờ chưa lên tiếng bỗng tức giận: "Ai cũng muốn nhận đồ đệ, vậy thì để nàng ta tự chọn đi."
Lời viện trưởng vừa nói xong thì bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, có người nói: "Viện trưởng, người đã tới."
"Vào đi!"
"Tham kiến viện trưởng và các vị trưởng lão!" Hàn Phượng Nguyệt đi vào đầu tiên là đưa mắt quét một vòng quanh phòng sau đó ánh mắt của nàng dừng lại ở trên người mấy vị lão nhân quan sát từng người một, trên người bọn họ đều thấy được vẻ đạo mạo tiên phong hạo cốt, ai nấy da dẻ hồng hào khuôn mặt hiền từ nhưng đó chỉ là bộ dạng bên ngoài, thân thiết với bọn họ ai náy đều đau đầu với đám lão ngoan đồng này.
Trong lúc Hàn Phượng Nguyệt quan sát đám lão nhân thì bọn họ đồng thời cũng quan sát nàng.
Vị cô nương trước mắt toàn thân tỏa ra hàn khí, khí chất cao quý lãnh ngạo, dung mạo nàng thì khỏi phải nói. Điều đáng để nhắc đến ở đây là cho dù nàng đang đối mặt với mấy người bọn họ nhưng không hề có một chút biểu hiện thất thố nào.
Đám trưởng lão càng nhìn càng ưng ý, ai nấy đều ước gì nàng là đệ tử của mình, trong mắt bọn họ đều loé lên tia sáng.
"Không biết các vị trưởng lão hôm nay gọi ta đến là có việc gì?" Hàn Phượng Nguyệt không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề chính.
"Ngươi đã thẳng thắn thì chúng ta cũng không vòng vo nữa. Bọn ta muốn thu nhận ngươi làm đệ tử!" Một trưởng lão lên tiếng.
"Thu nhận ta làm đệ tử?" Hàn Phượng Nguyệt kinh ngạc, đi vào học viện vốn dĩ là nàng có tâm tư riêng, nàng không nghĩ đến nhận sư phụ a.
"Đúng vậy!"
Cả đám trưởng lão đều căng thẳng không biết nàng sẽ chọn ai.
"Thực xin lỗi! Ta không có ý định bái sư!"
Hàn Phượng Nguyệt thẳng thắn khiến cả đám ngốc trệ. Bất cứ ai khi nghe đến bọn họ được đám trưởng lão nhận đệ tử có ai không vui mừng hận không thể ngay lập tức dập đầu cảm tạ, nhưng đến phiên Hàn Phượng Nguyệt lại trái ngược.
"Tại sao? Ngươi phải biết với hai loại thuộc tính của ngươi nếu được bồi dưỡng tốt thì con đừng sau này sẽ rất tốt!" Mấy vị trưởng lão gấp gáp, khó khăn lắm mới xuất hiện một người mang hai loại thuộc tính hiếm vậy mà.. haiii, mỗ vị trưởng lão đều nóng nảy lên.