Tại Nhất Đại Lục Địa, Bồng Lai Đảo. Một cuộc họp đang diễn ra.
Gọi Bồng Lai đúng như tên của nó, nơi đây đẹp vô cùng như tiên cảnh. Bốn mùa đều có hoa nở quanh năm mưa thuận gió hòa trong không khí có mùi thơm của hoa cỏ làm say lòng người.
Cũng không riêng gì Bồng Lai đảo mà ngay lúc này mọi thế lực thần bí cũng đang trong tình trạng tập hợp trưởng lão khẩn cấp. Trên mặt bọn họ có vui có buồn nhưng đại đa số buồn phiền.
Cuối cùng đã trở lại! Trong lòng mọi người không ngừng cảm thán.
Trên viên cầu trong suốt hiện lên một hình ảnh mờ nhạt của một đôi kiếm, trên bầu trời sinh dị tượng.
"Có tung tích của nó rồi?" Một nam tử trường bào xanh đen trung niên mang vẻ mặt gấp gáp đi tới. Trường bào xanh đen trung niên ước chừng bốn năm mươi tuổi, mặt mày anh tuấn, dáng vẻ bất phàm, một thân trường bào màu xanh đen vừa vặn thân thể hắn, giống như một thanh kiếm sắc bén có thể giết người trong vô hình.
"Thưa đảo chủ, đã tra ra!" Lão giả vận trên mình trường bào xám tro với chòm râu trắng bệch, hai tay để sau lưng, bước mấy bước tới trước mặt trung niên nam tử.
"Ở đâu?"
"Lục địa cuối cùng! Nhưng không thể tra rõ cụ thể."
"Tại sao?"
"Có một lượng lớn Ám Nguyên Tố thuần khiết nồng độ cực cao bao phủ che mất cho nên chỉ biết nó xuất hiện ở Đạ lục cuối cùng."
"Không phải ở nơi đó không thể tu luyện sao?"
"Đúng vậy! Nơi đó chỉ có võ công bình thường đáng lý không nên xuất hiện nguyên tố mới đúng lại là nguyên tố hiếm!"
Trung niên nam tử và lão giả nhíu mày nghi hoặc, tại sao lại có thể như vậy: "Đưa ta đi xem sao!"
"Ngài xem!" Lão giả đưa thủy tinh cầu cho trung niên nam tử hắn bắt đầu sử dụng linh lực thăm dò nhưng vẫn không được liền quay lại phân phó tập hợp tất cả trưởng lão hội nghị.
Không chỉ riêng ở Nhất Đại Lục Địa mà ở tất cả các lục địa đều đang tiến hành thăm dò nhưng kết quả đều chỉ có một, chỉ biết "nó" đã xuất thế ở "Lục Địa cuối cùng" ra thì còn lại đều không thể biết.
Có nhiều thế lực mạnh mẽ rót linh lực vào thủy tinh cầu để thăm dò nhưng đều bị cắn nuốt không còn một mống, lượng linh lực bị cắn nuốt mất đi này chính là tâm huyết mấy chục năm liền nói không đau lòng ai mới tin cho được. Điều này càng khiến các thế lực ở các mảng lục địa kinh ngạc nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
Từ bao giờ trên mảnh Lục Địa cuối cùng kia có người có năng lực như vậy?
Bây giờ bọn họ cũng không dám sơ ý như vậy nữa, có lẽ bọn họ nên bỏ xuống xung đột lợi ích mà họp bàn lại với nhau giống như trước kia.
Ở bên này các thế lực đang sứt đầu mẻ trán có khiếp đảm có hưng phấn. Khiếp đảm vì e sợ vị kia nắm trong tay Ám hệ, hưng phấn vì cuối cùng sau mấy trăm năm sau khi hai kẻ kia chết thì "nó" lại một lẫn nữa xuất thế.
Lúc này ở trên Lục Địa cuối cùng, Hiên Viên Hoàng Triều, Hàn phủ.
Hôm nay là ngày Hàn Phượng Nguyệt cập kê tròn mười sáu tuổi. Bởi vì là nữ nhi duy nhất cho nên Hàn Triết tổ chức rất long trọng.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi nhộn nhịp người ra kẻ vào, tiếng cười nói rộn ràng. Gần đây nhân duyên của Hàn Phượng Nguyệt cũng không tệ, con cháu thế gia cũng tới rất nhiều.
Tuyết viện, trong phòng Hàn Phượng Nguyệt.
Mấy người này đã đến đây từ rất sớm, gà vừa mới gáy đã nhao nhao ngoài cửa khiến con sâu ngủ của nàng cũng chậy mất tiêu luôn.
"Chúc mừng ngươi!" Thượng Quan Ngư Nhi là người tiến lên đầu tiên, so sánh với Hàn Phượng Nguyệt thì Thượng Quan Ngư Nhi ít hơn nàng một tuổi lớn. Hôm nay tới đây, Thượng Quan Ngư Nhi đưa cho Hàn Phượng Nguyệt lễ vật là một củ tử sâm ngàn năm. Nhân sâm trăm tuổi đã không nhiều, Tử sâm lại càng ít hơn không những thế Thượng Quan Ngư Nhi ra tay một lần chính là ngàn năm.
"Ta và ngươi mà cũng phải khách sáo như vậy sao?"
"Ai bảo thế!"
"Chứ vậy thì sao? Hay là?" Hàn Phượng Nguyệt nghi hoặc nhìn Thượng Quan Ngư Nhi.
"Hay là hay là cái gì? Hừ!" Thượng Quan Ngư Nhi giả bộ tức giận.
Hàn Phượng Nguyệt nhìn Thượng Quan Ngư Nhi hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đừng mơ tưởng đến nó nữa!"
"Tại sao?"
"Bởi vì ta đã tặng đi rồi!"
"Hàn Phượng Nguyệt! Ngươi.. ngươi đã tặng cho kẻ nào? Ta theo ngươi lăn lộn lâu như vậy, vậy mà ngươi. Vì ai mà ta phải tới cái nơi chết tiệt quỷ quái này. Không có súng ống đại bác, máy bay không, điện thoại cũng không.. bây giờ ngay cả đôi găng tay ta để ý đã lâu ngươi cũng nỡ lòng nào đem đi tặng người khác. Hu hu. Đến cả ngươi cũng không còn cần ta! Ôi! Ta đã tạo nghiệt gì thế này?" Thượng Quan Ngư Nhi đã không nói thì thôi một khi nói là cả tăng dài liên miên.