"Ngọc Mai bái kiến Tam Vương Gia!" Âm thanh mềm nhũn khiến người ớn lạnh vang lên.
Hàn Phượng Nguyệt kinh ngạc nhìn Vương Nhược Mai, đây là tên thần kinh vừa mới hô to gọi nhỏ với nàng sao? Sao bây giờ từ giọng nói đến cử chỉ lại thay đổi hoàn toàn giống như là một người khác. Khuôn mặt nàng ta điềm đạm đáng yêu, đôi mắt rưng rưng nếu bỏ qua cái giọng ngọt nị kia.
Hắn cư nhiên là Tam Vương Gia Hiên Viên Dạ. Vị Vương gia được hoàng thượng yêu thích, sủng ái nhất khiến các huynh đệ tỷ muội ghen tị hận mà không thể làm gì.
Mắt loé lên vui vẻ, lâu rồi hắn chưa gặp lại nàng kể từ khi đi vào Mê Vụ Sâm Lâm cũng đã hơn hai tháng, có trời mới biết trong hai tháng này hắn mong gặp nàng đến nhường nào.
Lướt qua Vương Ngọc Mai, Hiên Viên Dạ đi thẳng tới gần nàng trên khóe môi treo lên nụ cười vui vẻ.
Yêu nghiệt!
Nàng âm thâm mắng trong lòng!
"Nương tử!" Giọng nói trầm thấp mà từ tính vang lên khiến người tê dại, âm thanh trầm thấp uyển chuyển giống như truyền thuyết ' lỗ tai mang thai '.
Nàng giật giật môi lạnh lùng nhìn hắn, không ngờ lại gặp hắn. Nàng chỉ hừ lạnh rồi mặc kệ hắn.
Này! Vương từ khi nào nhận thức nương tử? Hắc y khiếp sợ không thôi.
Lần trước ở Mê Vụ Sâm Lâm thấy Vương cười dù chỉ là mỉm cười cũng đã khiến hắn sợ mất mật, phải biết rằng kể từ khi Dung Quý Phi bị hại mất mạng Vương đã không hề mỉm cười cho dù chỉ là nhếch môi, vậy mà giờ Vương lại cười nụ cười thực vui vẻ này lại khiến hắn nhìn lại vị cô nương này.
Trước mặt hắn, vị cô nương này quả thực rất đẹp, một thân bạch y, khuôn mặt mũn mĩm trước đây không còn thay vào đó mặt nhỏ nhắn trứng ngỗng, nước da trắng như tuyết, phượng mâu đen linh động, mũi cao, miệng anh đào, biểu tình lạnh lùng. Khiến hắn bất ngờ, hắn có cảm giác nàng như tiên tử trên trời không nhiễm khói bụi nhân gian ngạo nghễ nhìn chúng sinh vậy.
Không chỉ mình hắn khiếp sợ, những người núp trong tối bảo hộ vương thấy được hơi thở lạnh lẽo người lạ chớ gần của nàng lại rất giống gia nhà họ.
Vương Ngọc Mai miệng chữ A mắt chữ O đứng sững nửa ngày cũng không phát ra được thanh âm gì.
Dân chúng nhốn nháo xung quanh cũng im bặt hết nhìn Tam Vương Gia lại nhìn Hàn Phượng Nguyệt. Nhìn hai người đứng cạnh nhau thực xứng đôi, nam tử anh tuấn nữ tử xinh đẹp trời đất tao một đôi bất giác trong mỗi người bọn họ có cảm giác cúi mình. Đương nhiên không phải bất kỳ ai cũng có suy nghĩ như vậy, Vương Ngọc Mai căm tức không thôi.
Không phải chỉ có bộ dáng xinh đẹp thôi sao, hừ. Nàng nhưng là Nhị Tiểu Thư Vương Gia là ngọc quý trong tay cha mẹ, nàng ta còn không xứng so với nàng.
"Ta còn tưởng là ai, hóa ra chỉ là một tiểu tiện nhân chuyên đi câu dẫn đàn ông. Tam Vương Gia người đừng để tiện nhân này mê hoặc." Giọng điệu mỉa mai của Vương Ngọc Mai vang lên.
Sâu trong đôi mắt Hiên Viên Dạ từng đợt sóng ngầm trỗi dậy từng đợt hàn khí khuyếch tán khiến không khí như bị đông cứng, nhưng khi nghe thanh âm lạnh băng cửa Hàn Phượng Nguyệt thì khôi phục như cũ. Một màn này không ai phát giác ra. Nếu lúc này Hàn Phượng Nguyệt thấy sẽ kinh ngạc phát hiện sâu trong đôi mắt đen đó màu đỏ yêu dị xoay tròn, nhưng nàng lại không hề hay biết.
"Tiểu tiện nhân?" Ngươi đang nói ta sao?
Vừa dứt lời một bạt tai đã vang lên, vốn khuôn mặt xinh đẹp bây giờ đã sưng như cái đầu heo. Vương Ngọc Mai chết đứng không ngờ một cái tiểu tiên nhân không biết chui ra từ xó xỉnh nào lại dám ngang nhiên đánh nàng. Nhưng nếu nàng ta biết nàng là ai thì có lẽ sẽ không dám hành động như vậy.
Ngươi thế nhưng đánh ta? Giọng king ngạc của Vương Nhược Mai run run.
Đánh cũng đánh rồi còn hỏi, ngu xuẩn!
"Ngu xuẩn.." không đợi nói hết đã té xỉu nha hoàn vội tiến lên đỡ lấy nàng ta trở về, không dám ở lại thêm một phút giây nào.
Hàn Phượng Nguyệt xoay người bỏ đi.
Nương tử?
Nương tử?
Ta không phải nương tử của ngươi, ta có tên.
Ta đã nhận định nàng là nương tử của ta!
Ngươi nằm mơ đi!
Sau này chắc chắn sẽ. Hắn tự tin mà khẳng định.
Phất áo xoay người bỏ đi bỏ đi không thèm nhìn lấy hắn một cái. Nàng không muốn chính bản thân mình lại có quan hệ gì với hắn, một cái yêu nghiệt so nữ nhân còn có khuôn mặt đẹp hơn, hơn nữa với thân phận của hắn nàng càng không muốn có bất cứ tiếp xúc nào.
Những ánh mắt hình viên đạn như thật thể đang chiếu đến trên người khiến Hàn Phượng Nguyệt vô cùng khó chịu, giống như chính mình là con khỉ trong vườn bách thú đang bị hàng đông người vây xem. Nghĩ đến đây Hàn Phượng Nguyệt có xúc động muốn đánh người.