Ách!
Nghe ra được ý tứ trong lời nói của Hàn Phượng Nguyệt mí mắt Lãnh Phong giật giật.
"Đã tra được phụ thân huynh bị gì chưa?" Thu lại dáng vẻ lười nhác Hàn Phượng Nguyệt hỏi.
Lãnh Phong trầm tư một hồi rồi mới lên tiếng "Ở đây nói chuyện không tiện. Ta dẫn muội vào cung gặp sư phụ."
"Đi."
Cùng lúc đó tại một nơi khác trong kinh thành Đông Lăng quốc.
"Gia. Người của chúng ta mất dấu của Quỷ Đế." Mặc Lam hiện thân.
"Ừ. Lui xuống." Hiên Viên Dạ vẫn đang nhìn văn thư trong tay, ẩn vệ đưa tin Hàn Phượng Nguyệt rời kinh. Không thấy Mặc Lam lui xuống hắn khẽ cau mày: "Còn việc gì sao?"
"Thuộc hạ phát hiện hành tung Tiểu vương phi ở Đông lăng quốc." Mặc Lam cung kính: "Hiện tại ngài ấy đang đi cùng thái tử Đông Lăng quốc."
Bẩm báo vừa xong không khí trong phòng bỗng dưng như đọng lại khiến hắn hít thở không thông. Mặc Ly Mặc Lam cùng nhìn về phía gia, chỉ thấy quanh thân Hiên Viên Dạ khí lạnh trên người bốc ra sắp đóng băng bọn họ, khuôn mặt tuấn tú đen kịt khiến hai người rùng mình.
Nuốt nuốt ngụm nước miếng mới nơm nớp lo sợ mở miệng: "Thuộc hạ đi trước."
Bầu không khí càng lạnh hơn.
Mặc Lam thấy gia không ổn vội vàng rời đi, trước khi đi còn không quên cho Mặc Ly một ánh mắt tự cầu nhiều phúc.
Thấy Mặc Lam rời đi khuôn mặt Mặc Ly nhăn nhó như nuốt phải ruồi. Thôi xong! Gia chân trước vừa nhận được thư báo Vương phi rời kinh chân sau tên kia liền báo Vương phi xuất hiện ở Đông Lăng, không những thế còn đi cùng với thái tử Đông Lăng.
"Mặc Ly! Đi tra xem nàng tới đây có chuyện gì" Hiên Viên Dạ ra lệnh.
Như chỉ đợi câu nói đó của Hiên Viên Dạ, hắn vừa dứt lời bóng dáng của Mặc Ly xẹt cái liền biến mất khỏi phòng, chỉ sợ ở thêm một lát nữa hắn nghẹt thở mất.
Hiên Viên Dạ khuôn mặt u ám gấp lại thư trong tay đứng đậy tiến lại gần của sổ tay chắp sau lưng. Ánh nắng ấm áp chiếu lên thân hình hắn in bóng dài kéo trên mặt đất, bóng lưng cô đơn, từng dòng khí lạnh lờn vờn quanh thân.
Cùng lúc này, Hàn Phượng Nguyệt đã cùng Lãnh Phong tiến vào hoàng cung Đông Lăng.
Khi nàng tiến vào liền bắt mạch cho hoang thượng Đông Lăng. Nàng chăm chú bắt mạch một hồi mới đi tới bên cạnh Lăng Ngạo.
"Đồ nhi bảo bối, con thấy sao?" Lăng Ngạo rót cho nàng chén trà rồi hỏi.
"Bệnh của hoàng thượng cũng không phải bệnh gì hiếm gặp, thực chất là bệnh dân gian nhưng nếu chữa có một chút phiền phức." Nàng thong thả nhấp một ngụm trà rồi mới nói.
"Ừ. Chính là như vậy. Ta cũng nhìn ra vấn đề là chỗ đó nhưng.." Lăng Ngạo nhíu mày có vẻ xấu hổ. Ông không chữa được nhưng đến tay đồ nhi này thì nàng ngại phiền phức, nói không xấu hổ làm sao được.
Sau đó nàng cùng sư phụ bàn luận một hồi lâu nói về những triệu chứng: "hoàng thượng là bị phát bệnh trong phòng ngủ, bị co giật nhưng vẫn chưa bị liệt, giật mắt méo miệng.. đây chính là triệu chứng của Trúng Thực."
"Mạch tượng và mạch máu của ngài ấy cho thấy vô cùng yếu ớt, bệnh ở tại gan. Có phải gần một năm trở lại đây bụng dạ ngài ấy không tốt?" Nàng nói một mạch rồi mới quay sang hỏi thái giám luôn theo bên cạnh hoàng thượng.
"Đúng vậy." Thái giám Lưu công công đang đứng bên giường hoàng thượng nghe nàng hỏi liền gật đầu kích động. Lúc đầu hắn thấy Hàn Phượng Nguyệt còn nhỏ tuổi thì làm sao biết chuẩn bệnh nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại chỉ ra tất cả bệnh trạng của hoàng thượng, tất cả thái y trong cung cũng không ai có thể chuẩn ra.
Một vị thái y già tiến lên thắc mắc: "Bệnh của hoàng thượng thì liên quan gì đếnh bụng dạ chứ?"
Nàng chỉ mỉm cười rồi nói: "Có liên quan, hơn nữa là liên quan vô cùng lớn. Các người làm cách khử máu ứ đọng bên trong như vậy càng tăng thêm bệnh tình của ngài ấy."
Lão thái y khó hiểu nhíu mày nghi hoặc.
"Ta lấy ví dụ cho ông nhé. Thân thể hoàng thượng như dòng sông, khí huyết chính là nước. Có nước lưu động thì sông mới có sức sống. Các ông lại thêm nước cho ngài ấy khiến nước lại càng thêm mất nước trầm trọng." Hàn Phượng Nguyệt chỉ ra cho đám thái y biết khiến cả đám thái y cúi mặt xấu hổ.
"Đi bốc thuốc rồi sắc lên lấy một chén nhỏ rồi mang đến đây." Nàng viết đơn thuốc xong liền đưa cho thị nữ phân phó.
Thái y đưa tay nhận đơn thuốc, khi ông nhìn những vị thuốc khiến ông kinh ngạc. Đơn thuốc này vô cùng đầy đủ.
Lăng Ngạo đứng một bên khinh bỉ, hoài nghi đồ nhi bảo bối của hắn. Hừ, cho ngươi đẹp mặt.
Một lát sau thuốc đã đưa tới, Hàn Phượng Nguyệt tiến lên vờ như kiểm tra nhưng trong lúc không ai để ý chích ngón tay nặn ra mấy giọt máu vào trong bát thuốc. Tuy đơn thuốc này đầy đủ nhưngchir có tác dụng hỗ trợ mà thôi. Cái quan trọng chính là máu của nàng mới là cốt lõi.
Ban đầu chỉ cần cho hoàng đế uống máu nàng nhưng như thế thì quá lộ liễu hơn nữa nàng cũng không biết người hoàng cung Đông Lăng thế nào nếu không cẩn thận nàng sẽ gặp nguy hiểm cho nên mới phải phiền phức như vậy.
Tuy hành động của Hàn Phượng Nguyệt cẩn thận nhưng không thể qua mắt được sư phụ nàng. Mắt Lăng Ngạo loé lên, thì ra chủ cốt chính là.. ông mỉm cười.
"Theo đơn này sắc trong mười ngày, mỗi ngày ba lần. Sau mười ngày ngài ấy sẽ khỏi." Hàn Phượng Nguyệt quay lại phân phó với Lãnh Phong.
Sau khi uống chén thuốc xong, trên giường hoàng thượng dần khôi phục huyết sắc tỉnh lại.