Con không có cố ý.
Chỉ muốn tìm một chút đồ ăn cho đỡ đói thôi....
Dạ Thiên nhìn gương mặt đang chảy ra như bánh tẻ của nàng liền phát cáu.
Rồi lại lúng túng chẳng hiểu lý do mình lại phải bực tức.
Không phải mỗi lúc như thế này hắn đều dung túng nàng sao?
- Mau ăn đi.
- Dạ....
Nàng đỡ lấy đôi đũa, ngoan ngoãn ngồi ăn.
Ăn thì ăn nhưng chốc chốc nàng lại lén đưa ánh mắt nhìn về phía sư phụ.
Sợ rằng với hàn khí dày đặc này ngày mai sẽ không phải là một ngày nắng ấm ngập tràn nữa.
Vân Hy tiếc nuối, nhìn bát mì trong tay lại nhìn tương lai mù mờ.
Ăn trong lo sợ như vậy chẳng ngon gì cả....
.
.
Có điều thịt ngọt thật đấy.
Dạ Thiên phía bên này nội tâm cau có.
Khổ sở vật lộn với cảm xúc của mình.
Nửa đêm canh bà gà gáy đứa trẻ này dám mò xuống tận đây tìm đồ ăn.
Lính canh cũng không phát hiện ra được.
Nếu không phải hắn tỉnh dậy thì có khi tối nay nàng gặp cái gì hắn cũng không biết.
Đôi môi mỏng của Dạ Thiên mím chặt lại.
Kìm nén sự tức giận đến run rẩy cả người.
Hắn sợ cái gì chứ? Nguyệt thần cũng đã mời rồi.
Lính canh của địa phủ cũng đã được phái đến.
Tại sao hắn lại suy nghĩ rằng tên kia có khả năng phá bỏ sự bảo vệ này cơ chứ.
Đáng chết!
Rầm!!!
- Ối trời ơi mẹ ơi.
- ....
Cú đấm của Dạ Thiên khiến nàng giật nảy mình.
Miếng thịt trong miệng đang cắn dở cũng rơi bõm xuống bát mì.
Bốn mắt nhìn nhau không ai nói gì cả.
Không gian bấy giờ như dừng lại, đè nén một cách bức bối.
Giống như chỉ có hai người ở trong vũ trụ này vậy.
Tĩnh lặng đến sở da gà.
Nàng ngập ngừng, rụt rè nói với hắn.
- Tay sư phụ....!không sao chứ?
.
.
.
.
Vân Hy cẩn thận kiểm tra bàn tay to lớn của Dạ Thiên.
Lật đi lật lại chắc chắn không có một vết bầm tím nào mới yên tâm.
- Thật là.
Sư phụ không đau thì cũng phải thương cho cái tường chứ.
Nó lõm một lỗ luôn rỗi kia kìa.
Hắn không trả lời câu oán trách của nàng, đảo mắt nhìn bát mì đã bị nàng quất tới hết cả nước lẫn cái.
Không biết nàng ta có thể đói đến mức nào cơ chứ.
- No chưa?
Vân Hy mỉm cười, đắc ý vỗ vỗ cái bụng béo sau lớp áo ngủ của mình.
- No chứ.
Đồ ăn sư phụ nấu là đỉnh nhất!
- Ồ.
Nàng chưa kịp nói gì thêm thì Dạ Thiên đã cắp nàng lên rời khỏi phòng bếp.
- Sư phụ?! Mau thả con xuống đi! Con tự đi được mà! Người cứ làm như vậy thì con sẽ thành con heo mất!
- Không sao.
Sư phụ thích heo.
- ....
Cái giọng điệu này....
Chắc chắn là đang ủ mưu gì đó.
Không nằm ngoài dự đoán của nàng.
Dạ Thiên không bế nàng về phòng của nàng mà lại hiên ngang đưa vào phòng hắn.
Dù không phải ban ngày ban mặt nhưng ban đêm cũng không thể chấp nhận được.
Đặc biệt là khi sư phụ của nàng đã có sư mẫu trong lòng rồi!!
- Sư phụ! Sư phụ làm gì vậy?! Phòng con bên kia cơ mà??
- Không ngủ bên đó nữa.
Ngủ với ta đi.
Câu nói của hắn vừa dứt mặt nàng liền đỏ lựng như trái cà chua.
- Sao...Sao lại ngủ chung được!? Nam nữ thụ thụ bất thân!!
Dạ Thiên cau mày, bắt đầu nghĩ với tư cách là một người thầy nên kiểm tra kĩ càng những cuốn sách nàng đọc.
- Lúc ở Nguyệt phủ không phải vẫn ngủ chung sao?
- Lúc...!Lúc đó con còn bé! Không được tính!!
- Con còn ngồi trên đùi ta ngủ nữa đó.
- !!!!!!
Mặt nàng nóng đến xì cả khói.
Cảm tưởng như có thể rán được nguyên một quả trứng trên nó vậy.
Dạ Thiên dường như rất thích thú với dáng vẻ này của nàng, vui vẻ kéo nàng vào chăn.
- Sư phụ!!!!!
- Mới được mấy tháng mà lớn bé cái gì! Ngủ mau!
- .....
Vân Hy uất ức không nói thành lời, lủi thủi rúc vào tấm chăn.
Sư phụ thối, lỡ như sư mẫu biết hai người từng ngủ chung như vậy thì làm sao?!
Nàng cứng mồm cứng miệng vậy nhưng đặt lưng chưa được phút đã từ bỏ tất cả chìm vào giấc ngủ sâu.
Dạ Thiên phì cười, vòng tay ôm lấy nàng vào lòng.
Gối ngủ béo mềm này của hắn, không ai được cướp đi hết.
.
.
.
.
.
.
.
- Oya, đã phát triển đến mức này rồi cơ đấy.