Vương Phi Hắc Đạo, Tuyệt Đối Không Dễ Chọc!

chương 31: hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau những ngày ở Bắc Chu,sự thật về Hạ Băng Liên đang từ từ làm rõ,Hạ Băng Liên trí nhớ dần khôi phục,nàng nhận ra rằng mình chính là Khương Thiên Mạc công chúa Bắc Chu,lúc đầu nàng không tin tưởng lắm nhưng trí nhớ của nàng đã bắt nàng phải tin, năm trước hỏa hoạn đột nhiên thiêu rụi cung của hoàng hậu Thượng Quan Bảo Hiền khiến bà rời đi mãi mãi,Hoàng Cẩm Dung chính là mẫu thân của Tiêu Nam Hiên,lúc ấy bà đã cố gắng cứu lấy con của hoàng hậu Bắc Chu nhưng ông trời đã nhẫn tâm cướp mất Khương Thiên Mạc.

Hạ Băng Liên thân người hơi thẫn thờ,nàng đã tỉnh dậy trong một tràn kí ức đau buồn,nàng đã nhớ ra mình là ai,tuy nàng trọng sinh nhưng sao cảm giác rất chân thật với nàng,năm đó nàng chỉ mới tuổi nhưng khoảnh khắc ấy đã khắc sâu vào trong tâm trí ngây thơ của nàng,thân người nàng run lên,nước mắt nàng chợt rơi.

" Tiểu thư người tỉnh rồi "

Mạc Song tay bưng bát cháo nóng đặt lên bàn,nàng đến xem Hạ Băng Liên như thế nào.

" Tiểu thư,người khóc sao? "

Hạ Băng Liên lặng thinh,cảm nhận được đây là cảm giác của tình mẫu tử,nàng muốn buôn bỏ cái sự lạnh lẽo trong mình và khóc thật to,nàng kéo Mạc Song ôm thật chặt,nàng bắt đầu khóc.

Mạc Song đau lòng dỗ dành, năm qua nàng ta chưa hề thấy Hạ Băng Liên yếu đuối như vậy,nàng là môn chủ Thiên Sơn Trúc không sợ trời không sợ đất,bưu hãn khiến người người kính sợ,hôm nay nàng đã trút bỏ tất cả và trở thành một người bình thường.

" Tiểu thư cứ khóc đi,muội hiểu tâm trạng tiểu thư lúc này "

" Ta phải báo thù cho mẫu thân "

Hạ Băng Liên siết chặt tay mình.

" Mạc Mạc "

Khương Lạc Tước bước từng bước đi vào,hắn trong lòng vừa mừng vừa sợ,mừng vì hắn cuối cùng cũng tìm được muội muội,hắn sợ,sợ nàng không chấp nhận ca ca như hắn,tại hắn không đủ mạnh,tại hắn ngu ngốc mới khiến nàng khổ sở suốt năm,hắn đã nghe nàng luôn bị ức hiếp,thật khiến hắn tức giận.

Hạ Băng Liên nhớ lại vòng tay ấm áp che chở nàng khỏi ngọn lửa,giọng nói như xoa dịu nàng.

" Ca ca "

Nhào vào lòng Khương Lạc Tước,Hạ Băng Liên tham lam cảm nhận hơi ấm chưa bao giờ phai đi,hắn ôm lấy muội muội của mình,hắn cũng như nàng trút bỏ vẻ lạnh lùng,hắn khóc vì thương vì nhớ.

" Mạc Mạc của ta,hoàng huynh xin lỗi,hoàng huynh không bảo vệ được muội "

Hạ Băng Liên lắc nhẹ đầu,nàng mỉm cười làm gánh nặng của hắn như được tháo gở,Khương Lạc Tước và nàng cuối cùng cũng đoàn tụ.

Thật khiến mọi người vui mừng,Tiêu Nam Hiên tuy rằng không muốn họ ôm nhau như thế nhưng lần này xem như cho nàng tự do ôm thỏa thích,sau này hắn sẽ đòi lại.

" Liên Liên ta nên gọi ngươi là gì bây giờ,thật không ngờ ngươi là hoàng muội của hoàng thượng vậy còn Hạ tướng quân là gì của ngươi "

Tiêu Ly Vân lúc nào cũng khơi gợi ý nghĩ cho người khác,Hạ Băng Liên sực nhớ ra,nàng gương mặt hơi đáng sợ,phải...kẻ chủ mưu chính là Hạ Vũ Minh.

" Mạc Mạc muội có nhớ năm đó là ai bắt muội đi hay không "

" Bây giờ muội còn rất nhiều điều chưa rõ "

" Nói vậy Hạ tướng quân không phải cha ruột của ngươi,ông ta có biết hay không "

" Điều này hắn là người biết rõ nhất,nếu không hắn đã không mặc kệ hạ nhân hành hạ ta "

Tất cả lặng im,ai cũng biết điều này,nhưng Hạ Vũ Minh chính là tướng quân của Đông Hán được coi là trọng thần.

" Liên Liên "

Hạ Băng Liên bây giờ mới chú ý đến y,nét mặt nàng giãn ra.

" Hiên "

" Nàng không được như vậy nữa a,nàng đã là vương phi của ta "

Mọi người đang căng thẳng cũng phải bật cười,vương gia đang đòi lại vương phi a.

Khương Lạc Tước con ngươi nhăn lại,xém tí nữa hắn quên Tiêu Nam Hiên là ai.

" Hôn sự năm đó đã bị hủy,Mạc Mạc muốn gả phải có sự cho phép của ta "

" Hoàng thượng có phải đã quên nàng bây giờ vẫn là tam tiểu thư tướng phủ được phụ hoàng ta sắc phong làm vương phi "

" Ngươi cũng đừng quên bây giờ Mạc Mạc chính là hoàng muội của ta,cũng là công chúa Bắc Chu,hôn sự của Mạc Mạc và ngươi cũng đã bị hủy "

Xẹt....xẹt mọi thứ trở nên căng thẳng,cả đáy mắt hiện lên tia lửa điện bắn xẹt xẹt vào nhau,trước tình hình này mà bọn họ còn có thể tranh giành.

Phụt....hahaha Hạ Băng Liên nở nụ cười tươi,một bên là lão công một bên là hoàng huynh thật sự khiến nàng khó chọn nhưng cả hai tính cách y hệt nhau,chọn cả hai thì nàng quả rất lời a.

Tất cả như vui vẻ hẳn ra,quan trọng vẫn là nụ cười của nhau,đêm nay bọn họ có thể mở tiệc ăn mừng rồi.

" Các ngươi dọn vào hoàng cung ở đi,trẫm đã chuẩn bị phòng cho tất cả,trẫm muốn cho Mạc Mạc một danh phận ở Bắc Chu "

" Nếu là vậy thì muội nghĩ không nên,có thể bây giờ người của Hạ Vũ Minh đang ở Bắc Chu "

Khương Lạc Tước nghe nàng nói rất có lý,hơn nữa hắn cũng đã nghe Tiêu Nam Hiên thuật lại sự việc bị ám sát ở rừng Lang Kiêng,thừa tướng Triệu Tần Thủy rất đáng ngờ,có thể bọn chúng chính là đồng loại.

" Hơn nữa muội và mọi người cần phải trở về Đông Hán,nếu không sẽ gây nghi ngờ đến Hạ Vũ Minh"

Khương Lạc Tước ánh mắt nhìn Tiêu Nam Hiên.

" Muội từ lúc này chính là Chiêu Dương công chúa với thân phận là hoàng muội của trẫm,như vậy ca ca sẽ yên tâm hơn,ít ra muội sẽ không bị ai bắt nạt "

Vừa nói Khương Lạc Tước vừa nhìn Tiêu Nam Hiên như cảnh cáo không được bắt nạt nàng.

" Hoàng thượng người nói ngược rồi,vương phi không bắt nạt ai là may lắm rồi "

Long Ảnh hồn nhiên như tiên,hắn vừa nói những điều không nên nói,Mạc Song ho nhẹ nhắc nhở,hắn vội quay đầu chỗ khác như chưa xảy ra chuyện gì.

" Các ngươi thật là,ta rất lương thiện "

Tiêu Nam Hiên xém một chút cũng phải giật mình với câu nói của nàng,nghĩ lại những tên thích khách trong rừng Lang Kiêng đã khiến y run người.

____________________________________

Đông Hán.

Tiêu Duật Hành tâm phẫn nộ đập vỡ tách trà.

" Phế vật,chỉ có vài tên cũng không xử lí được,các ngươi có phải là sát thủ bật nhất hay không "

" Thuộc hạ đã sắp giết được hắn nhưng bên cạnh hắn có một vị cô nương võ công rất lợi hại "

" Là ai có thể đánh trả các ngươi "

" Thuộc hạ không biết,chỉ nghe Vương gia gọi nàng ta là Liên Liên "

" Liên Liên,ta rốt cuộc đánh giá thấp nàng rồi "

Tiêu Duật Hành nghiến răng,hắn đã nhiều lần nghe đến nàng nhưng hắn cứ nghĩ đó chỉ là bịa chuyện nhưng lần này có vẻ như là sự thật,nàng rốt cuộc là ai!

" Đi điều tra Hạ Băng Liên cho ta,Tiêu Nam Hiên hắn không sống được bao lâu nữa đâu,chờ đợi thời gian đối với bổn thái tử ta quá lâu,không bao lâu nữa hỗn độc trong người hắn sẽ phát tác,lúc đó có thần tiên trên trời xuống cũng đừng mong cứu hắn "

Đám thuộc hạ nghe lệnh lập tức thi hành,nói gì thì nói Tiêu Nam Hiên chính là cái gai của thái tử,binh quyền đều do Tiêu Nam Hiên nắm giữ,để xem chiến thần có còn được như xưa hay không.

____________________________________

Tướng phủ.

Hạ Vũ Nham người thật tiều tụy,hắn vô cùng nhớ nhung Hạ Băng Liên người hắn xem là tất cả,ai ngờ chỉ vài năm hắn ở chiến trường trở về thì đã nghe nàng sắp trở thành vương phi,thật là trớ trêu.

Kể ra từ ngày nàng đi Bắc Chu Hạ Tư Thanh cũng chưa được ra khỏi nhà lao,dù gì Hạ Tư Thanh cũng là tỷ tỷ ruột của hắn,nếu nàng còn thương nhị ca như hắn chắc chắn sẽ tha cho Hạ Tư Thanh một con đường sống.

" Tiện nhân,Thanh Thanh của ta,lão gia người mau cứu Thanh Thanh đi,nó từ nhỏ giờ chưa bị ai làm khổ,bây giờ ở nơi như thế thì sẽ sinh bệnh mất "

" Là tỷ ấy hại Liên Liên,đáng lí mẫu thân phải biết khuyên tỷ ấy xin lỗi tam muội mới đúng "

" Con còn bênh vực con tiện nhân đó,nó có gì tốt,Thanh Thanh là tỷ tỷ con,nó chỉ là con rơi,là nó tự té tỷ tỷ con không có làm gì hết "

Nhị phu nhân Tô Điệp đập bàn quát lớn,bà không biết Hạ Vũ Nham tại sao lại luôn bênh vực cho Hạ Băng Liên.

" Đủ rồi,bà loạn đủ chưa,lệnh của vương gia ai dám làm trái,đợi đi,nó sẽ không làm gì Thanh Thanh đâu "

Hạ Vũ Nham đứng dậy rời đi,tất cả chỉ là giả dối,bọn họ chưa từng xem Hạ Băng Liên là ruột thịt.

" Liên Liên ta nhớ muội,muội mau về đi "

____________________________________

Trên xe ngựa Hạ Băng Liên thư giãn tựa vào người Tiêu Nam Hiên,sức khỏe của nàng bây giờ không đáng lo ngại gì nữa,hơn nữa nội lực của nàng dường như tăng lên rất nhiều sau khi ăn Thảo Quyết Băng.

" Hiên,chàng xem có phải ta xấu xí trở lại rồi nên chàng không thèm nhìn ta nữa "

Nàng ngồi dậy đưa mặt mình lại gần y để y xem.

" Nàng như vậy ta thật an tâm "

Tiêu Nam Hiên nhìn gương mặt dịch dung của nàng,đúng là có vẻ xấu hơn nhưng vẫn đẹp.

" Ta có nên bỏ dịch dung ra không ta "

" Không được "

" Tại sao???Chàng không thích à "

" Haizz,nếu nàng bỏ ra ta sợ không kiềm chế được mà phạm tội mất "

Y lấy tay che đi gương mặt xấu hổ của mình,đừng nói chỉ có y xấu hổ,mặt nàng chuyển đỏ nóng như lửa.

" Vậy chàng mau phạm tội đi,ta sẽ trừng phạt chàng "

Y sững người,nàng vừa nói gì.

Hạ Băng Liên hơi xấu hổ không nhìn thẳng y,nàng nhắm mắt thật chặt,tình cảm của nàng đang dần lớn mạnh,nàng yêu Tiêu Nam Hiên rất nhiều,nàng vốn nghĩ mình sẽ không yêu ai nữa nhưng thật sự ý nghĩ chưa chắc đã làm được,nàng lại yêu một người.

Tiêu Nam Hiên nhìn nàng gương mặt ửng đỏ cùn phì cười,y mạnh bạo kéo nàng vào lòng,môi y hung hăng xâm chiếm môi nàng,y gắt gao hôn,thân người nàng một chút mềm nhũng ra,tay nàng choàng qua cổ y đáp trả,thấy vậy Tiêu Nam Hiên liền cậy chiếc lưỡi của nàng tham lam chiếm đoạt một lần nữa.

" Vương gia vương phi xe ngựa sắp vào kinh thành rồi ạ "

Nghe tiếng Long Ảnh nàng định rời môi y nhưng lại bị y siết chặt,dục vọng trong y bị nàng làm cho thức tỉnh,y ôm chặt nàng tiếp tục hôn.

Mãi không nghe thấy ai trả lời,Long Ảnh như hiểu ra vấn đề,hắn tiếp tục đánh xe ngựa,bên trong vẫn nồng đậm mùi hương ngọt ngào,y dường như không muốn rời bỏ môi nàng,nó thật ngọt,ngọt lịm từng khoảnh khắc,đợi đến khi rút hết không khí của nàng y mới chịu buông bỏ,vẻ mặt nàng đờ đẫn,thật tội nghiệp nàng mà,bị y chiếm tiện nghi bá đạo như vậy,nàng nhận ra hôn thật tốn sức a.

Thân người nàng dựa vào y.

" Tiêu Nam Hiên chàng quả thật tham lam "

" Là nàng khiến ta như vậy,đợi khi nàng gả cho ta thì sẽ không chỉ là hôn "

" Chàng...biến thái "

Nàng đánh nhẹ vào vai y,cả hai thật vui vẻ.

" Đã đi lâu như vậy Liệt nhi rất nhớ chúng ta "

" Nếu vậy chúng ta phải tặng quà để đền bù cho Liệt nhi a "

" Chàng định tặng quà gì???"

" Hưmmm,để xem nào,nếu tặng cho Liệt nhi một tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội nàng thấy sao "

Hạ Băng Liên mặt bất giác đỏ như gấc,y luôn trêu chọc nàng mà.

Bốpppppp....cổ xe ngựa lắc lư,Long Ảnh chỉ biết thầm than cho vương gia,hắn khi nãy đều nghe được những lời y nói,bất giác hắn nghĩ đến Mạc Song rồi ngồi cười vu vơ.

Truyện Chữ Hay