Nhìn thấy nàng ngất đi ai cũng hoang mang không rõ chuyện gì đang xảy ra,Mạc Song tạm gác việc băng bó vết thương cho Long Ảnh chạy đến bên Hạ Băng Liên đang trong vòng tay của Tiêu Nam Hiên,nhìn thoáng qua có thể thấy rõ gương mặt nàng đang tái xanh,viền trán nhăn lại,tay nàng nắm chặt thành quyền,đầu nàng đau đớn như muốn nổ tung ra.
"Giải thích cho bổn vương chuyện này là sao,không phải nàng chỉ trọng thương thôi sao,tình trạng này nàng ngoài trọng thương còn có bệnh khác?"
"Nô tỳ cũng không biết,đây là lần đầu nô tỳ thấy tiểu thư như vậy"
Tiêu Nam Hiên trừng mắt khiến Mạc Song sợ hãi,khí tiết của y lan tỏa ra như đang rất tức giận,không đợi y nói đến Mạc Song cũng tự hiểu liền kéo tay áo của Hạ Băng Liên lên bắt mạch xem xét.
"Mạch tượng hỗn loạn nhưng không ảnh hưởng gì đến thân thể"
"Ngươi nói như vậy thì tại sao Băng Liên lại có vẻ đau đớn như vậy?"
Ninh Quốc Công Chúa dìu Vân Phi đến gần,nàng vẫn còn sợ hãi trước vật thể lạ đó,nó vừa thấy Ninh Quốc Công Chúa liền nhe nanh gào thét.
Tiêu Nam Hiên băng hàn bao quanh,y khẽ liếc vật thể lạ khiến nó nhìn thấy cũng phải giật mình ngoan ngoãn quay về chỗ cũ.
"Tiêu Ly Vân,ta cho muội từ để giải thích"
"Muội...muội...thấy Thảo Quyết Băng nên chỉ muốn lấy nó nhưng chưa chạm vào thì đã...."
Ninh Quốc Công Chúa thân người run rẩy nói không thành lời,chung quy cũng do nàng chọc giận giấc ngủ của con quái thú này mới xảy ra sự cố như thế.
"Thảo Quyết Băng,công chúa người tìm thấy rồi?"
"Ừm...nó ở kia"
Mọi ánh mắt dồn về Thảo Quyết Băng,Mạc Song đứng lên đi tới xem xét nhưng lại bị quái thú chặn lại,nó gào lên như bảo Mạc Song tránh xa chỗ đó ra,Tiêu Nam Hiên hơi nhíu mày,đã lâu rồi mới gặp lại Mạc Hiên nhưng tại sao nó lại hung hăng như vậy.
Y nhấc bổng thân thể nàng lên đi đến Thảo Quyết Băng,Mạc Hiên nhanh chóng tẻ ra cho y đi vào,vừa nhìn thấy hình dạng Thảo Quyết Băng Tiêu Nam Hiên cuối xuống nhổ lên,cứ tưởng rằng nhổ lên sẽ xong nhưng khi vừa nhổ lên phía dưới lại để lộ dấu tích lạ,thấy vậy y thuận tay đưa Thảo Quyết Băng cho Mạc Song cầm lấy còn bản thân mình thì ôm nàng không rời ngồi xuống bới tung chỗ vừa nhổ Thảo Quyết Băng.
"Đây là..."
Tiêu Nam Hiên bất ngờ hô lên khi nhìn thấy một cái rương bị chôn vùi dưới đất,y quay qua nhìn Mạc Hiên đang vui vẻ vẫy đuôi như thể nó biết trong đó có gì.
Bắt đầu mở ra đập vào mắt y là một bản đồ,y ngồi bệch xuống đất lạnh đem thân thể của nàng ôm chặt trong lòng,bàn tay y cầm lấy bản đồ lên xem thì thoáng ngạc nhiên,bản đồ này là chỉ dẫn đường đi ra khỏi Lang Kiên,vẫn còn đồ vật ở trong rương y nhanh chóng lấy ra xem thử,đó là một kim thạch ấn kí của Bắc Chu nhưng tại sao nó lại ở đây.
"Mạc Song ngươi xem Long Ảnh thế nào rồi"
"Vương gia...khụ"
Long Ảnh gượng dậy nhưng bỗng chốc quỵ xuống,hình như hắn bị gãy xương rồi,cơn đau nhanh chóng lan truyền tới nhưng với tư cách là cận vệ bên cạnh Vương Gia hắn không thể biểu hiện ra gương mặt.
Mạc Song không phải không biết,nàng đến xé tà áo của mình tạm thời băng bó cho Long Ảnh,nàng đỡ Long Ảnh đứng dậy,thân người hắn dựa hoàn toàn vào người nàng khiến gương mặt nàng có chút ửng đỏ.
"Đây là bản đồ,khu rừng này được gọi là Lang Kiên,lối ra ở phía trước,mọi người đi theo ta"
Bắt đầu đi Tiêu Nam Hiên đổi tư thế để nàng trên lưng như vậy sẽ dễ dàng hơn.
Mạc Hiên thấy chủ nhân chuyển động nó liền đi theo,y cũng mặc kệ nó tiếp tục đi,đoạn đường dựa vào bản đồ ngày càng sáng dần,mọi người có thể nhìn thấy rõ ánh sáng,cái lạnh cũng đã ngừng,lối đi càng ngày càng rõ ràng,điều đầu tiên đập vào mắt y chính là cái hồ nước và một cái hang động,nhiệt độ ấm áp làm cơ thể nàng ấm lên,tay nàng động đậy,cái đầu lắc lư qua lại trên lưng y.
"Nàng tỉnh rồi,nàng dọa ta hết lần này đến lần khác"
"Ta làm sao vậy,vừa nãy hơi đau đầu"
"Đúng rồi Thảo Quyết Băng gặp ánh nắng sẽ héo,tiểu thư người mau dùng"
Mạc Song nhét vào tay nàng Thảo Quyết Băng,con ngươi nheo lại,bắt nàng ăn sống hay sao.
Không nghĩ nhiều nàng cho vào miệng vài chiếc lá nhai,mùi vị thật khác biệt,nó thanh khiết và có độ the trong họng và có vị cay,nàng nhăn mặt.
"Nàng sao vậy,có phải không có tác dụng"
Mí mắt nàng rưng rưng làm y hoang mang lo sợ.
"Chuyện gì vậy,nàng là đang khóc sao?"
Tiêu Nam Hiên ngu ngơ hỏi,đối với y mà nói nàng lúc nào cũng mặt lạnh đè trên mặt lạnh,mấy ngày qua thật không quen với vẻ mặt này của nàng mà.
"Chàng có tin ta đánh chàng,ta muốn uống nước,cho ta nước,cái kia rất cay"
"Thôi chết tiểu thư đợi một chút muội đi lấy ngay"
Mạc Song rời Long Ảnh nhanh chân đến hồ lấy nước cho nàng,nói ra thì có hơi buồn cười nhưng Hạ Băng Liên là chúa ghét cay và ăn cay cực kém.
Uống nước ực ực rửa trôi khuôn miệng,Hạ Băng Liên cảm thấy đã đỡ.
"Vương phi sợ cay hả?"
Long Ảnh thấy Mạc Song trở lại liền nhanh mồm hỏi mà không biết nàng đang trừng hắn.
"Ngươi chán sống rồi à,suỵt"
Mặt Long Ảnh ngu ngơ ra,Tiêu Nam Hiên khoanh tay nhìn điểm đáng yêu của nàng,thì ra cũng có lúc mẫu sư tử đáng yêu như thế này.
"Lại nơi nào nữa đây"
"Lúc nàng bất tỉnh ta tìm được bản đồ này,đi theo thì ra được đây"
"Phải rồi,lúc nãy ta đột nhiên đau đầu,đau vô cùng,rồi có rất nhiều hình ảnh lạ hiện ra trong đầu ta,nơi này ta có cảm giác đã từng đến"
"Liên Liên ta hỏi nàng,từ trước đến giờ đây là lần đầu nàng đến Bắc Chu sao?"
"Đúng vậy,lão cha luôn cấm túc ta,có thể nói đây là lần đầu ta đến nơi này"
Hạ Băng Liên suy nghĩ,những điều xảy ra trùng hợp như vậy thật đáng ngờ,có phải lúc nhỏ Hạ Băng Liên cổ đại đã đến đây rồi không?
Vút...vút mười mũi tên từ trong rừng Lang Kiên lao ra,cái tai nhạy bén của nàng hoạt động,lặp tức nàng hô to "Mọi người tránh ra"
"Lại là bọn chúng,lần này bổn vương sẽ trừng trị"
Tiêu Nam Hiên mặt lạnh nhìn đám người áo đen bao vây,bản thân ôm trọn nàng vào lòng với ánh mắt nhắc nhở nàng không được dành với y,phút chốc nàng cảm thấy ấm áp vô cùng,lần đầu tiên có người bảo vệ nàng.
"Giao Hạ Băng Liên ra đây ta sẽ tha cho các ngươi một mạng"
Một tên trong số bọn chúng đứng ra lên tiếng,vừa nói xong cũng là lúc hắn ăn một chưởng của Tiêu Nam Hiên,thân người hắn bay xa ghim vào vật nhọn mà chết,các tên còn lại vẫn chưa hết hoang mang với hành động vừa rồi,y đứng ở giữa cười khinh bỉ,tướt bỏ bao kiếm y phi thân lên chém giết,gương mặt của y không khác gì Hạ Băng Liên lúc đó,băng lãnh,tàn bạo,lãnh khốc,vô tình,một đường kiếm cướp đi một mạng.
"Muốn nương tử của ta các ngươi có phải coi thương bổn vương,nói,ai sai các người tới"
Bóp lấy cổ một tên cuối cùng y lãnh huyết ghì chặt đến đáng sợ,tay chân hắn bủn rủn đầy sợ hãi,thì ra chiến thần vương gia nổi danh trên chiến trường luôn là vậy,nói y tha mạng thì y sẽ tha sao.
"Woa,phu quân của ta cũng oai phết"
"Nương tử quá khen rồi"
Nàng ngồi dưới đất vỗ tay bộp bộp,Tiêu Nam Hiên đáp lại bằng một nụ cười,ai cũng kinh sợ vương gia vương phi nhà này quá bạo,cặp đôi này quả là ác quỷ rồi.
"Cầu vương gia tha mạng,là thừa tướng Triệu Tần Thủy sai bảo ta,ông ta muốn đoạt vị làm chủ thiên hạ"
"Ô,Triệu Tần Thủy,một quan chức nhỏ bé lại dám trèo cao như vậy à"
Hạ Băng Liên phủi bụi khoanh tay dựa người y,đôi mắt tựa băng nhìn vào sẽ bị đông cứng.
Cả hai nhìn nhau đầy tình ý,vương gia vương phi đều đáng sợ như nhau,tay y không nhẹ nhàng cử động lặp tức tiếng răng rắc từ cổ kẻ đó phát ra,y buông thả như không có chuyện gì xảy ra,trong long đã sớm có kế hoạch riêng,mỉm cười nhẹ y vòng tay qua eo nàng kéo đi về phía hang động,dường như nó chính là lối ra cuối cùng.