Trở về với tinh thần sảng khoái hơn hẳn vì nàng hay tin Tiêu Nam Hiên hiện tại đã vào triều Bắc Chu,Ninh Quốc công chúa đi lại bên cạnh Hạ Băng Liên đang thư thả uống trà,nhìn thoáng qua cách uống trà của nàng thật khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái.
"Liên Liên à,từ khi nào ngươi thích trà như vậy,trước đây ta không thấy"
"Vậy sao?" Hạ Băng Liên gương mặt không thay đổi,cử chỉ nhẹ nhàng khiến Ninh Quốc công chúa đột nhiên có cảm giác kì lạ.
"Ngươi thay đổi nhiều quá,có phải Hạ Tư Thanh đã làm gì ngươi không,nói đi ta nhất định sẽ đòi lại công bằng cho ngươi" Ninh Quốc công chúa nắm lấy tay nàng,con ngươi của nàng bình thản ngước nhìn.
"Hạ Băng Liên ta không phải là người dễ ức hiếp"
"Liên Liên,cách nói chuyện của ngươi ta thấy rất xa lạ,ngươi có chuyện gì giấu ta phải không"
"Công chúa suy nghĩ quá rồi,con người ai cũng phải thay đổi...." Nàng đứng dậy ngưng một chút,chậm rãi quay đầu thốt ra ba chữ còn lại.
"Ta cũng vậy!"
Ninh Quốc công chúa sững người,Hạ Băng Liên nói vậy là có ý gì,tuy biết rằng nàng thay đổi nhưng tại sao trong lòng Ninh Quốc công chúa lại có cảm giác nàng không phải là Hạ Băng Liên lúc trước,cách cư xử,hành động của nàng đều nói lên tất cả.
"Ngươi thay đổi quá,Liên Liên ngày xưa hay cười,hay nói,không phải bây giờ chỉ có một gương mặt không biểu cảm lại còn khách sáo,ta cảm thấy không quen"
"Cười nói không phải là phong cách của ta,rất nhàm chán"
Ninh Quốc công chúa sững sốt,đang định nói ra thì nàng đã rời đi,cuối cùng chỉ còn lại Ninh Quốc công chúa ở đó.
Cùng lúc đó trong hoàng cung Bắc Chu.
Tiêu Nam Hiên đang cùng Khương Lạc Tước đánh cờ ở ngự hoa viên,cờ trắng đặt lên bàn cũng đúng lúc kết thúc ván cờ.
"Đã nhường" Tiêu Nam Hiên phong thái lạnh lùng gật đầu nhẹ.
"Không phải,là vương gia chơi cờ giỏi,trẫm thua rồi" Khương Lạc Tước hất tay liền có nha hoàn đến đem bàn cờ đi chỗ khác.
"Hoàng thượng quá khen"
"Ta đã chuẩn bị ngựa cho vương gia,xem như là quà gặp mặt,đi đường bình an"
"Đa tạ hoàng thượng,Tiêu Nam Hiên xin quay về trọ quán chuẩn bị"
"Được"
Tiêu Nam Hiên đứng thẳng người rời đi,Khương Lạc Tước khẽ khàng cười,vương gia nước Đông đúng là tài giỏi,chỉ mới bắt đầu đã kết thúc.
Về quán trọ Tiêu Nam Hiên đẩy nhẹ cửa phòng,vừa rồi Vân Phi nói vương phi đã về nhưng gương mặt không mấy vui vẻ,Tiêu Nam Hiên biết một khi đã chọc phải mẫu sư tử thì rất khó mà dỗ dành.
Bước thật nhẹ nhàng y sợ nàng lại chạy mất không để y có cơ hội xin lỗi.
Điều y nhìn thấy là cái phòng trống rỗng,con ngươi y nheo lại định bước ra dạy bảo Vân Phi vì dám nói bừa,còn chưa kịp đi lại nghe thấy tiếng phát ra từ phía sau,y dừng chân quay trở lại,chẳng lẽ là trộm,kẻ nào lại to gan như vậy.
Bước lại gần,y thoáng nghe qua mùi hương thân thuộc nhưng vẫn phải xem là ai to gan dám lẻn vào phòng của y và nàng.
Tay y chậm rãi vén tấm màn che lên,giây phút y định ra tay thì bỗng dưng sững người,đó là ai,đôi mắt quen thuộc quá,y nhìn không chớp mắt,nàng thật đẹp nhưng mà.....
"TIÊU NAM HIÊN NGƯƠI BIẾN THÁI CÚT RAAA"
Y giật mình quay đi chỗ khác,bên trong Hạ Băng Liên gương mặt giận dữ tột độ,tại sao lại là hắn chứ.
Gương mặt của y thoáng đỏ,giọng nói này nghe quen quá,nó giống như.....
"Mẫu sư tử của mình"
"Ngươi nói ai là mẫu sư tử"
"A"
Tiêu Nam Hiên giật mình đến mức phát ra tiếng kêu,quay lại đã thấy nàng đứng đó,bộ y phục đỏ thẫm toát lên khí phách của nàng,y nhìn nàng đến ngẫn ngơ.
"Nhìn đủ chưa"
"Chưa"
"Cái gì?"
Y bỗng trả lời ngây ngô làm nàng trố mắt mà nhìn,đây mà gọi là chiến thần à,háo sắc thì đúng hơn.
"À không,nàng...."
"Hạ Băng Liên"
Nói rồi nàng đi đến ngồi xuống ghế,gương mặt ngụy trang của nàng cũng đã tháo ra.
"Nàng...nàng...thật là Hạ Băng Liên"
Y lắp bắp nói khiến nàng thật buồn cười,vương gia chí tôn lại háo sắc đến vậy.
"Vương gia đại nhân,mau ngậm mồm lại,ta thấy ngài chẳng ra dáng vương gia gì cả"
Tiêu Nam Hiên đen mặt,nàng dám nói y như vậy,đúng là y có mê mẩn nhưng đều tại nàng.
"Nàng dịch dung,tại sao lại làm vậy"
"Ta muốn mình yên tĩnh"
Y đi lại phía đối diện ngồi xuống
"Nàng mau dịch dung trở lại ban đầu đi"
"Ngươi không thích sao,chẳng phải lúc nãy ngươi nhìn trộm ta tắm sao?"
Nàng đưa con mắt sát khí về phía y,nhớ lại lúc nãy y thấy....
"Khụ...khụ...nàng yên tâm...ta,vẫn chưa thấy gì cả"
"Biến thái,chuyện ngày hôm nay nếu để người thứ biết ta sẽ không ngại giết ngươi đâu"
"Nàng muốn ám sát phu quân của mình"
Tiêu Nam Hiên thích thú trêu chọc.
"Vậy ta phải xem thái độ của ngươi"
"Ta yêu nàng"
"Sặc...."
Hạ Băng Liên bụng thầm chửi y,hắn thật biết lựa lúc nàng uống trà mà thốt ra câu đó,khiến nàng sặc lên tận mũi.
"Không sao chứ,nàng đừng kích động chứ"
"Kích động cái đầu nhà ngươi,ta hỏi ngươi,tại sao lại yêu ta,ta với ngươi chỉ quen biết bình thường"
"Có lẽ từ lần đầu tiên gặp nàng,ta đã yêu nàng"
Tiêu Nam Hiên cười,nụ cười hiếm có,y lại nở nụ cười với nàng,gương mặt yêu nghiệt đang hớp lấy hồn nàng,phút chốc nàng ngẫn người ra,kể ra hắn cười cũng rất đẹp trai.
"Ngươi nói yêu ta từ cái nhìn đầu tiên,dựa vào đâu ta tin ngươi"
Y nhếch môi cười đứng thẳng dậy,nhanh như chớp y đến bên nàng nâng cánh môi hồng hào của nàng lên chiếm hữu,nàng trợn tròn mắt nhìn y cướp lấy nụ hôn của nàng,đây là lần thứ mấy.
Nàng vùng vẫy đẩy y ra nhưng càng đẩy y càng chiếm hữu,nàng nhất quyết ngậm môi lại,thật là yêu nghiệt,y lại cạy môi nàng mạnh bạo lấn chiếm,tay y khóa chặt tay nàng,bao nhiêu mật ngọt đang bị y hút cạn.
Cảm thấy nàng hơi thở yếu đi y mới luyến tiếc thả ra,nàng tức giận nhưng không làm gì được,thật muốn đánh hắn mà,chỉ là hiện tại nàng không tiện dùng nội công,chỉ biết nhìn y chiếm tiện nghi của mình.
"Tiêu Nam Hiên,cho dù ngươi là vương gia ta cũng không tha cho ngươi"
"Vậy sao,vậy thì ta sẽ tiếp tục nhé"
"Đừng"
Hạ Băng Liên tránh né,con ngươi trừng lên hung dữ,Tiêu Nam Hiên cảm thấy thật thú vị,tuy rằng y biết nàng là thần y rất giỏi về y thuật nhưng có nhiều điều y vẫn chưa tìm ra,nàng thật huyền bí,gương mặt hiện tại của nàng rất xinh đẹp,y bỗng dưng tham lam muốn độc chiếm riêng nàng.
"Liên Liên,nàng hãy quay về hình dạng cũ đi"
"Sao?nếu ta không?"
Hạ Băng Liên nhếch môi khiêu khích,y đen cả mặt,nàng như vậy lại chọc cho hủ giấm vỡ đôi,y tiến lại gần nàng,mỗi bước y tiến tới nàng đều lùi một bước,cảm thấy có cái gì đó không ổn.
"Ngươi...ngươi đứng yên đó"
"Làm sao,không phải nàng đang quyến rũ ta sao"
"Hỗn đãng"
Hạ Băng Liên lùi đến đường cùng,thân người nàng dựa hẳn vào tường,ánh mắt trừng to cảnh cáo Tiêu Nam Hiên.
Bỏ qua những cử chỉ hung dữ nàng phát ra,y chống tay lên tường kê sát mặt của mình gần nàng.
"Ta yêu nàng là thật,ta thích nàng cũng là thật,ta không muốn ai nhìn thấy gương mặt này của nàng,chỉ có ta mới được nhìn"
Hạ Băng Liên bị lời nói yêu nghiệt mê hoặc,tim nàng đập thình thịch,quái lạ,tại sao nghe hắn nói những lời này tim nàng lại đập mạnh như thế,điên rồi.