Cho nên hiện tại vẫn nên suy nghĩ ít biện pháp khác, như là. . .
“Ngươi tên là Minh Uyển, đúng không? Nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, mời ở đâu thì trở về đó thôi.” Chu Tử Mặc quay sang Minh Uyển, khuôn mặt nghiêm túc này khiến tim Minh Uyển chợt căng thẳng.
Nàng biết rõ vì sao hắn phải nói như thế, mà cũng vì hiểu nên tim mới có thể đau như vậy!
“Ta. . . Ta tên là Minh Uyển, nhủ danh Thủy Tiên, ta. . .”
“Dù là nhũ danh của ngươi là tên chó mèo gì đó, đều không có một chút quan hệ với chúng ta, nơi này không hoan nghênh ngươi.” Chu Tử Mặc ghét bỏ cau mày, chán ghét trong mắt cứ rõ ràng ở trên mặt hắn như vậy.
Khiến lòng Minh Uyển đang từng chút từng chút rơi xuống dưới.
Biết rõ người hắn yêu hoàn toàn không phải nàng, biết rõ hắn chán ghét mình, nhưng mình lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa mà xông lên, mà lấy được. . . Chỉ có chán ghét nồng nặc trong mắt hắn, mình như vậy. . . cũng cảm thấy mình thật hạ tiện!
Tử Lan Thanh và Chu Tử Ngữ yên lặng nhìn tất cả trước mặt, đây là ‘chiến tranh’ ở giữa Chu Tử Mặc và Minh Uyển, nàng chỉ cần quan sát.
Nhưng nhìn một chút, Tử Lan Thanh không nhịn được cau mày, “Chu Tử Mặc, ngươi cũng không thể không có lí lẽ như vậy chứ, dù nói thế nào thì người ta cũng là khách, không phải ngươi nên mời người ta tới đây ngồi một chút sao?” Tử Lan Thanh ở bên cạnh nhíu mày, nói qua như có điều suy nghĩ.
Dáng vẻ của nàng giống như không phải là thật khiến Chu Tử Mặc không nhịn được mà xoa mi tâm lần nữa, rốt cuộc cô gái nhỏ này có ý gì? Vì sao hắn càng ngày càng không hiểu trong lòng nàng đang nghĩ cái gì!
“Hử. . . Ngươi thật sự hy vọng nàng tới đây ngồi?” Chu Tử Mặc đặt câu hỏi.
“Chẳng lẽ còn là giả sao?” di,enđ.ànnl-êqu,ýddônTử Lan Thanh cũng nhíu mày theo.
“Không phải giả, cũng không phải thật, có lẽ. . . Là nấu!” () Chu Tử Ngữ ở bên cạnh có hơi không nhịn được Chu Tử Mặc bị làm khó, ở một bên nhắc nhở. Lại bị Tử Lan Thanh hung hăng trợn mắt nhìn một cái, vì vậy sau đó, Chu Tử Ngữ vùi đầu gặm lấy gặm để lần nữa.
() Nguyên văn là: “不是假的, 也不是真的, 也许. . . 是煮的!“. Ở đây sau chữ không phải giả (不是假), không phải thật (不是真) đều có chữ nấu (的) không phải là giả (假), không phải là thật (真) thì còn nấu, còn nấu là gì thì mình cũng không hiểu lắm, ai biết thì giúp với nhé. ^^
Được rồi, được rồi, không nhắc nhở thì không nhắc nhở!
“Ta thấy hay là thôi đi, dù sao chúng ta cũng không quen nàng.” Qua nhắc nhở của Chu Tử Ngữ, cặp mắt Chu Tử Mặc sáng lên, ngay sau đó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ghen tức của Tử Lan, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Hai chữ không quen phát ra, gương mặt tuyệt mỹ kia của Minh Uyển ngay lập tức trở nên trắng bệch, mà khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đang cười lạnh của Tử Lan Thanh có từng chút một dãn ra như vậy.
“Nhưng. . . Người ta là khách. . .” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Lan Thanh tràn đầy vẻ rối rắm, nhưng khóe miệng của nàng lại vui vẻ khác thường.
“Nàng cũng nói, là người ta, nếu là người ta thì mắc mớ gì đến chúng ta.” Lúc này Chu Tử Mặc đã biết Tử Lan muốn nghe cái gì, nếu nàng muốn nghe, mình nói là được.
Cho dù tiểu tử này muốn nghe lời nguyền rủa của mình, mình cũng chắc chắn nói ra khỏi miệng không chút do dự. Ai bảo tràn đầy trong lòng hắn cũng chỉ có cô nhóc này. . .
“Ta. . . Chu Tử Mặc, có thể nghe ta nói một câu không?” Trên mặt mỹ nhân nhi đã không còn một tia máu, cái duy nhất còn dư lại cũng chỉ là khuôn mặt đau đớn, nàng biết rõ, đối thoại mới vừa nói của Chu Tử Mặc và Tử Lan là cho nàng nghe.
Mà nội dung cuộc nói chuyện này. . .
Minh Uyển rất muốn hỏi Chu Tử Mặc một câu, chàng còn có thể độc ác hơn một chút không? Nhưng cuối cùng nàng không hỏi cái gì cả, bởi vì nàng biết lúc này Chu Tử Mặc yêu Tử Lan, cũng biết, lúc một người yêu một người khác thì có thể vì người đó làm bất kỳ chuyện gì làm người đó vui lòng.
Bởi vì nàng hiểu, cho nên nàng không mở miệng!
“Nói thật, ta không muốn nghe!” Hoàn toàn không ngẩng đầu, chán ghét trong mắt Chu Tử Mặc càng ngày càng đậm.
“Bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ta càng hiểu tình yêu của ngươi, vì vậy. . . Ta sẵn sàng chờ! Dù có lẽ sẽ hoàn toàn không đợi được một ngày như vậy, ta cũng sẽ chờ đợi!” Vẻ mặt Minh Uyển có mấy phần thê lương, nhưng nhiều hơn là thoải mái.
Cuối cùng nàng cũng nói toàn những gì nên nói ra khỏi miệng, khối đá lớn trong lòng kia cũng theo đó mà đáp xuống đất.
“Cút!” Chỉ có một chữ, lại làm cho cả gian phòng sáng rỡ đột nhiên trở nên âm u, Chu Tử Mặc chỉ dùng một chữ này để tỏ rõ chán ghét của hắn với nữ nhân trước mặt này.
Mà cũng vì một chữ ‘cút’ của Chu Tử Mặc, trên môi Minh Uyển cũng lập tức trở nên trắng bệch, vào giờ phút này, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng đã không có một giọt máu.
“Bảy ngày sau chính là sinh nhật của Tử Lan, mà bảy ngày sau. . .”
“Nếu như ngươi không biến, có tin ngươi sẽ vĩnh viễn không ra khỏi vương phủ này hay không?” Chu Tử Mặc thô bạo cắt đứt lời nói của Minh Uyển, bởi vì hắn biết rõ kế tiếp Minh Uyển muốn nói cái gì.
Mà những lời nàng muốn nói đó là lời Tử Lan tuyệt đối không thể nghe.
Minh Uyển suy nghĩ định nói cho nam tử trước mặt, nhưng lúc này hoàn toàn không có khả năng đó, d.indnlqydn mà nàng là cây hoa thủy tiên hắn yêu mến nhất khi còn bé.
Nhưng khóe miệng hơi giật giật, Minh Uyển cũng không nói gì, bởi vì nàng hiểu, dù hắn thật sự biết nàng chính là cây hoa thủy tiên xinh đẹp kia, cũng sẽ không vì thế mà thay đổi thái độ lúc này của hắn.
Nguyên nhân trực tiếp nhất cũng là vì, hắn đã yêu nữ nhân không phải nàng kia sâu đậm!
“Bảy ngày sau, ta sẽ trở lại.” Xoay người, mang theo vẻ thê lương như vậy, Minh Uyển rời đi nơi làm cho nàng đau đớn muốn chết này. Rõ ràng khát vọng thấy nam nhân này như vậy, nhưng gặp một lần lại đau một lần, có lẽ. . . Đợi đến khi cuối cùng mình bị đầy thương tích khắp nơi sẽ bắt đầu quên thôi.
Khuôn mặt Tử Lan Thanh tràn đầy nghi ngờ nhìn bóng lưng Minh Uyển, khẽ cau mày, nàng luôn luôn có cảm giác Chu Tử Mặc đang có chuyện gì gạt nàng.
“Chu Tử Mặc, nếu như ta không nhớ lầm, bảy ngày sau là sinh nhật của ta.” Suy nghĩ chốc lát, Tử Lan Thanh ngẩng đầu nhìn Chu Tử Mặc vẻ mặt lạnh nhạt trước mặt nghi ngờ mở miệng.
Chu Tử Mặc, nếu như ngươi thật sự có chuyện gì, xin hãy nói cho ta biết, mặc kệ bất cứ chuyện gì ta cũng sẽ thản nhiên tiếp nhận, vì ở thế giới của ta, chỉ có ngươi là quan trọng nhất!
“Ừ.” Trong lòng không yên trả lời, khiến Tử Lan Thanh vốn đang có lòng khốn hoặc lại hiểu ra từng chút.
“Ngươi sợ nàng sẽ phá hư sinh nhật của ta, hay là sợ hãi phụ mẫu ta sẽ tìm tới cửa ở ngày đó.” Tử Lan Thanh thử nói, tạm thời nàng cũng chỉ có thể nghĩ đến có hai nguyên nhân này.
Theo câu nói thứ hai Tử Lan Thanh phát ra, rõ ràng nàng thấy cả người Chu Tử Mặc run lên, vì vậy nàng biết Chu Tử Mặc đang lo lắng cái gì. Vẫn lo lắng phụ mẫu chưa từng gặp mặt của nàng sẽ xuất hiện, mà nàng sẽ cùng theo bọn họ mà rời khỏi hắn.
“Chu Tử Mặc. . . Ngươi không có tin tưởng với ta như vậy sao?” Giọng của Tử Lan Thanh cực kì oán giận.
“Nên là. . . Không phải đâu.” Chu Tử Ngữ bên cạnh đang vùi đầu khổ sở ăn cảm thấy Tử Lan bắt đầu tức giận, nên cẩn thận ngẩng đầu lên muốn hóa giải không khí một chút.
Ngay sau đó bị Tử Lan hung hăng trợn mắt nhìn một cái lần nữa, Chu Tử Ngữ đột nhiên cúi đầu, nàng thật sự không phải cố ý, chỉ do có một chút không nhịn được!
Lúc này Chu Tử Mặc thầm cười khổ, không phải hắn không đủ tin tưởng nàng, mà là nàng. . . Sẽ quên. . .
Nếu như nàng không quên, hắn vốn không cần lo lắng nàng sẽ rời đi, nhưng là. . . Tử Lan, có mấy lời, ta thật sự không thể nói với nàng! Bởi vì ta biết hậu quả một khi nói ra những lời này.