Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

chương 39: giống nhau như đúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Vân Sơ, nghe giọng này không phải của Vân Tấn".

Mộc Vân Cẩm lộ vẻ nghi hoặc.

Nha hoàn kia dẫn hai người tới đây, nếu người ở bên trong không phải Vân Tấn thì đây chắc chắn là cái bẫy đã được chuẩn bị sẵn từ trước.

Vân Sơ nhíu mày đi vào trong phòng, dưới sự tò mò, Vân Sơ đánh bạo đi tới phía sau bình phong nơi phát ra tiếng nghẹn ngào.

"Chủ tử, người mau tới đây nhìn xem".

Một màn trước mắt khiến Vân Sơ cả kinh, không biết nên làm thế nào cho phải.

Lúc Mộc Vân Cẩm cảnh giác đi tới phía sau bình phong, phát hiện ở đó có một nữ tử không khác nàng là bao đang bị trói ở trên cột trụ bên giường bằng dây thừng.

"Đây là...chuyện gì?"

"Nô tỳ cũng không hiểu.

Nô tỳ thấy giọng này không phải của Vân tấn nên mới đến xem thế nào, phát hiện ra cô gái này giống chủ tử như đúc".

Trong đầu Mộc Vân Cẩm bắt đầu rối loạn.

Đây là tình huống gì? Cô gái này là ai?

Giữa lúc Mộc Vân Cẩm đang vô cùng nghi hoặc không biết nên làm gì thì ngoài phòng truyền tới một tiếng bước chân dồn dập.

Mộc Vân Cẩm sắc mặt ngưng trọng liếc nhìn nữ tử bị trói ở bên giường, liếc mắt ý bảo Vân Sơ cởi trói cho cô gái đó.

Bây giờ ở trước mặt nàng là một người có dung mạo giống nàng như đúc, nàng không muốn cứu cũng phải cứu, nếu không...!lỡ như xảy ra chuyện gì thì có muốn thanh minh cũng không được.

Mộc Vân Cẩm vẫn chưa bảo Vân Sơ tháo miếng vải bố trong miệng cô gái kia ra.

Dưới tình huống không xác định đây là bạn hay thù, nàng không thể mạo hiểm được.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, Mộc Vân Cẩm cùng Vân Sơ tự tay đưa cô gái kia trốn ở phía sau ván cửa, từ từ đợi người ngoài phòng đến gần.

"Tiểu nương tử? Tiểu nương tử?"

Một giọng nam âm nhu vang lên ở phía cửa, trong giọng nói xen lẫn vẻ vội vã.

Tiểu nương tử? Đang gọi ai thế?

Liệu không phải là cô gái vừa nãy đó chứ?

Mộc Vân Cẩm đồng thời liếc nhìn cô gái kia.

Nam nhân đó tới tìm cô ta sao?

Cô gái được cứu như kiểu ánh mắt Mộc Vân Cẩm, cô ta liên tục lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi và bối rối vô tận.

Ba người ngừng thở, Mộc Vân Cẩm cẩn thận từng li từng tí lấy ra phấn độc mà Vân Tấn cho từ cái túi ở bên hông, rồi lại lấy ba viên giải dược đan đưa cho Vân Sơ và cô gái kia.

"Nếu như ngươi cam đoan sẽ không kêu gào lung tung thì ta sẽ tháo vải khỏi miệng ngươi".

Mộc Vân Cẩm nhìn nữ tử giống y hệt mình, cảnh cáo một câu.

Từ sau khi tới thế giới này, trải qua rất nhiều đau khổ đã khiến nàng hiểu một điều, nàng không thể tùy tiện tin tưởng người ngoài, bằng không bản thân chết lúc nào, ra làm sao cũng không biết được.

Cô gái kia nghe vậy thì nghe lời gật đầu, trên mặt lộ vẻ hốt hoảng nhưng đã hòa hoãn không ít.

Vân Sơ một tay chắp sau lưng, một tay tháo miếng vải bố trong miệng cô gái kia, ở trong thế chuẩn bị đánh ngất cô ta bất cứ lúc nào.

"Chủ tử cứ gọi nô tỳ là Hạ Thiền, đợi nguy hiểm qua đi nô tỳ sẽ nói hết tất cả mọi chuyện cho người".

Hạ Thiền thầm ghé vào bên tai Mộc Vân Cẩm, nói tên thật cho nàng biết.

Không biết tại sao mà Hạ Thiền có một sự tin tưởng khó giải thích được đối với Mộc Vân Cẩm.

Nam tử kia càng tới gần, Mộc Vân Cẩm nắm chặt phấn độc ở trong tay, chỉ đợi người đó vào là sẽ tung phấn độc ra.

"Ôi!"

Nam tử kia như đang tìm ai đó, cho nên vẫn chưa để ý đến cánh cửa, bị vướng chân ngã nhào đến trước mặt ba người Mộc Vân Cẩm.

Đối mặt với tình huống đột ngột, Mộc Vân Cẩm cũng sững sờ ngay tại chỗ, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên.

Phương thức lên sàn này thật sự quá tuyệt vời...

Nam tử bất chấp đau đớn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn ba đôi chân ở trước mặt, lập tức cười xấu xa ôm lấy chân Hạ Thiền, dọa cho cô ta sợ hãi không khống chế được mà hét ầm lên.

Vân Sơ lập tức bịt miệng Hạ Thiền lại.

Lúc Vân Sơ chuẩn bị đạp nam tử văng ra ngoài thì gã bỗng nhiên đổi hướng, sống chết ôm lấy chân Vân Sơ, dáng vẻ thô bỉ khiến người ta nhìn mà buồn nôn.

Vân Sơ chán ghét không gì sánh được đạp mạnh vào mặt gã, dấu chân in hằn trên mặt nam tử.

Ai ngờ gã ta lại không vui, tức giận nổi trận lôi đình, lớn tiếng trách cứ một câu: "Các ngươi bị mù sao? Không biết bản thái tử là ai sao? Hay là chê mình sống lâu quá rồi?!"

Mộc Vân Cẩm nghe nam tử nói như vậy, trong lòng chợt lộp bộp một phe.

Người trước mặt là Thái tử điện hạ sao?

Mộc Vân Cẩm mặc kệ gã có phải Thái tử điện hạ hay không, trong túi nàng đang cất giữ các loại đan dược kỳ quái mà Vân Tấn cho lúc trước, nàng nhớ rõ trong đó có một loại là độc đan "vong ưu".

Loại độc đan này có thể khiến người sử dụng quên đi tất cả các ký ức trước khi uống.

Cùng lắm thì đánh xong nàng sẽ cho gã uống độc đan, gã biết được mới là lạ.

Thấy Mộc Vân Cẩm như đã có dự định, nam tử tự xưng Thái tử chợt cảm thấy không ổn, vô thức buông lỏng tay đang ôm lấy chân Vân Sơ ra, lập tức bò dậy khỏi đất, xoay người muốn chạy khỏi nơi đây.

Mộc Vân Cẩm sao có thể buông tha cho gã dễ dàng như thế.

Nếu gã tự xưng là Thái tử điện hạ mà luôn làm ra những chuyện bỉ ổi thì coi như nàng sẽ thay Hoàng hậu dạy dỗ gã một trận.

"Vân Sơ, em đánh chết cho ta! Lúc ta chưa xuất giá thì đi tung tin đồn bịa đặt làm bẩn thanh danh của ta, bây giờ ta đã làm vợ người khác hắn vẫn còn dám tơ tưởng, rất đáng đánh!"

"Các ngươi dám! Ta là đương kim Thái tử Thẩm Tòng Đình đó!"

Thẩm Tòng Đình nín một bụng lửa giận.

Rõ ràng nữ nhân kia đã hứa hẹn sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng rồi, đây là sắp xếp thỏa đáng mà cô ta nói sao?

"Ta không quan tâm ngươi có phải Thái tử điện hạ không.

Ngươi ở phủ trưởng Công chúa có ý đồ bất chính với tân khách, chuyện này nếu truyền tới trong tai trưởng Công chúa, chỉ sợ ngươi khó mà thoát được".

Mộc Vân Cẩm cười lạnh một tiếng, liếc mắt bảo Vân Sơ mau động thủ, nếu như còn chậm trễ chỉ sợ sẽ có hộ vệ của gã tìm tới.

Vân Sơ liều lĩnh dùng nắm tay đập lên đầu Thẩm Tòng Đình.

Trông Vân Sơ có vẻ mảnh mai nhưng quyền kia lực đạo rất mạnh, từng cú đấm đau thấu xương, đánh cho Thẩm Tòng Đình mặt mũi bầm dập, không có sức để chống đỡ.

"Được rồi, em đút đan dược này cho Thái tử điện hạ đi, không thể để hắn nhớ ra ai đã to gan lớn mật đánh Thái tử điện hạ được".

Vân Sơ tiếp nhận độc đan Mộc Vân Cẩm đưa tới, nhét vào trong miệng Thẩm Tòng Đình.

Không đợi gã phản ứng kịp đã nuốt độc đan xuống.

Lúc Thẩm Tòng Đình nuốt độc đan xong, đương nhiên sẽ không có tác dụng ngay được, dĩ nhiên gã sẽ phản kích.

Đương lúc gã chuẩn bị xuất thủ thì ngoài cửa đột nhiên có một nam tử áo đen che mặt xông tới.

Mộc Vân Cẩm thầm nghĩ không ổn, vô thức sờ soạn trong ống tay áo, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm nam tử áo đen.

"Thái tử điện hạ, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, mong Thái tử thứ tội."

Nam tử áo đen cung kính hành lễ với Thẩm Tòng Đình, nhưng bây giờ độc đan trong người gã đã phát tác, toàn thân như bị kim đâm thống khổ vô cùng.

Nam tử áo đen lộ vẻ nghi ngờ nhìn khuôn mặt tràn ngập vẻ thống khổ của Thẩm Tòng Đình, ánh mắt bén nhọn xẹt qua người Mộc Vân Cẩm.

Một giây kế tiếp, nam tử áo đen rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra, nhắm thẳng kiếm vào tim Mộc Vân Cẩm, dự định trực tiếp hạ tử thủ.

"Gàooooooooo...."

Một tiếng hổ gầm rung trời lở đất vang lên ở trong phòng, bàn con, ghế lùn ở trong phòng theo tiếng gầm mà chấn động nghiêng trái ngã phải, mái ngói cũng bể từng cục.

Trong nháy mắt khi nhuyễn kiếm của nam tử áo đen sắp đâm trúng Mộc Vân Cẩm, lão hổ nhanh nhẹn đánh bay nhuyễn kiếm nhào về phía nam tử áo đen, dùng một chưởng đánh vào mặt gã ta ngã xuống đất không dậy nổi, đánh khiến gã ta mắt nổ đom đóm miệng sùi bọt mép.

Thẩm Tòng Đình với vẻ mặt hoảng hốt và nam tử áo đen bị thương nặng đều trợn mắt há mồm nhìn chòng chọc con quái vật lớn đột nhiên xuất hiện, khát khao muốn trốn khỏi chỗ này mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Gàoooooooo..."

Tiếng hổ gầm vang lên lần nữa.

Lão hổ trừng hai mắt, đi qua đi lại bên nam tử áo đen, làm như đang quát sát con mồi của mình, sau đó sẽ cắn xé đến chết, làm một bữa ăn ngon cho mình.

Mộc Vân Cẩm đột nhiên phản ứng kịp, con mãnh thú này là vị chúa tể sơn lâm nàng đã vẽ trước khi tới đây.

Mộc Vân Cẩm cất chai độc phấn nhỏ vào trong túi.

Hiện giờ có lão hổ ở đây, chắc không cần phải dùng độc dược này.

Nhưng mà sao chúa tể sơn lâm này trông quái dị quá, Mộc Vân Cẩm nghĩ thầm trong lòng.

Nhìn thoáng qua thì trông thật sự giống hổ, nhưng đến gần nhìn kĩ mới thấy, nàng đã quên vẽ kí hiệu chữ "王" trên trán lão hổ, nó mồm lệch mắt lé, ngay cả chòm râu cũng bị lệch, mũi thì cực kỳ lớn, hai lỗ mũi như đang hếch lên tận trời, miệng thì đang chảy nước miếng, trông mặt lão hổ rất đần.

Có thể là bởi vì đột nhiên xuất hiện một con dã thú quái dị như vậy nên nam tử áo đen sớm đã bị dọa sợ tại chỗ, nhuyễn kiếm không biết đã bị ném vào trong xó nào.

Thẩm Tòng Đình dĩ nhiên bị dọa đến ngất đi,hơn nữa độc đan cũng đã phát huy tác dụng, gã nằm đơ ra chắn ngang cửa.

"Gàoooooooo..."

Lão hổ nhìn hai kẻ không có sức để chống cự trước mặt, nhất thời cảm thấy không vui lắm.

Nó nghiêng người sang liếc nhìn Mộc Vân Cẩm đang lẩm bẩm, ánh mắt nó như đang nhìn một kẻ ngu vậy.

Sau đó nó nhảy vọt lên giữa không trung, hóa thành một đám khói xanh tiêu tán không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

(hổ kiểu người ngu ngơ trách kẻ khù khờ =))))

Hạ Thiền có lá gan lớn hơn nữa cũng chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng như thế này, cho nên đã sớm hôn mê bất tỉnh.

"Vân Sơ, em mau dọn dẹp sạch sẽ dịch dung trên mặt Hạ Thiền đi, bằng không sẽ khiến người khác hiểu lầm ta và Thái tử lén lút hẹn hò, đến khi đó nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội được.

Còn tên áo đen kia, em nhân dịp hắn đang ngây ra thì đút cho hắn một viên vong ưu luôn đi, đỡ công sau này tìm ta gây phiền phức".

Sau khi Mộc Vân Cẩm phân phó cho Vân Sơ liền cẩn thận tìm kiếm Vân Tấn ở trong phòng.

Nàng lật tung cả phòng lên cũng không phát hiện ra Vân Tấn, chỉ có thể bảo Vân Sơ tạm thời mang theo Hạ Thiền nhanh rời đi khỏi tiểu viện vắng vẻ này.

Lúc Mộc Vân Cẩm trở lại, yến tiệc bách hoa cũng đã đến hồi kết, nhưng Vân Tấn vẫn không thấy tung tích như cũ.

Giữa lúc Mộc Vân Cẩm hết đường xoay sở, Thẩm Diệu Thần xuyên qua rừng trúc nhỏ, chào hỏi với An Dương Quận chúa xong liền dẫn nàng đi.

"Sao Vương gia lại rời khỏi yến hội sớm thế?"

"Tất nhiên là vì chuyện khẩn yếu của phu nhân rồi.

Bản vương đã sai người cứu Vân Tấn rồi an trí ở trên xe ngựa, nàng không cần phải lo lắng như vậy.

Bản vương hữu dụng hơn con lão miêu trong núi kia nhiều nhỉ?".

Truyện Chữ Hay