Tần Uyển Tình không ngừng quan sát lấy nha hoàn kia
Một trận gió lạnh thổi qua khiến mọi người rét run, nhưng không ai dám đứng lên cả, chỉ cắn răng mà chịu đựng, bởi ánh mắt của thất công chúa có chút kì dị đáng sợ
" Công chúa, nô tì... nô tì không đẩy công chúa mà " Tiếng khóc lại nức nở đáng thương
" Ta cho ngươi lên tiếng sao? " Tần Uyển Tình nhẹ giọng hỏi, nhưng trong giọng nói chẳng nể tình gì cả
Nha hoàn ngơ ngác, lát sau mới dập đầu " nô tì bất kính xin công chúa tha tội "
Trong lòng nàng ta không ngừng khinh bỉ, chỉ là một tiểu công chúa nho nhỏ mới xuống núi xuống, kiêu ngạo làm gì
Tần Uyển Tình thấy rõ hận ý trong mắt nàng ta, haiz, đúng thật là khẩu phật tâm xà mà, các người làm bản cô nương sợ hãi rồi đấy
" Bản cung thấy ngươi xinh xắn, hay là thế này, ban thưởng cho ngươi được một ngày thoải mái tắm rửa ở hồ đi " Hừ, trừng trị bọn nít ranh này thì bà đây còn rất nhiều cách
Nha hoàn sợ hãi, đây là ban thưởng cái chết, ngâm dưới hồ một ngày không lạnh chết cũng bị phế cả đời, nhưng một lúc sau lại trấn tĩnh, nhị công chúa sẽ không để mình bị gì, phải, nàng ta còn có chỗ dựa mà
" Sao nào, còn không lĩnh thưởng, mau đem nàng ta đi " Tần Uyển Tình hơi nhíu mày, lạnh nhạt phân phó
" Thất muội muội không cần phải vậy chứ? " giọng nói mềm mại của thiếu nữ vang lên, ngọt ngào khiến người ta ngất ngây
" Bái kiến nhị công chúa " Đám nha hoàn như được đặc xá, nỗi sợ hãi cũng vơi dần
" Bản cung không quen ngươi " Thật a, nàng chẳng quen ai trong cung này cả
Sắc mặt thiếu nữ hơi thay đổi nhưng nhanh chóng lại dịu dàng " muội muội, ta là nhị tỉ "
Tần Uyển Tình a lên một tiếng như đã biết, đây là nhị công chúa Tần Quốc - Tần Nhu, sinh ra khá xinh đẹp, mị hoặc chúng sinh, nàng ta khoác lên bộ váy hồng nhạt,bên ngoài cũng bọc áo lông chồn, yêu kiều nhẹ nhàng, nhưng đáng tiếc, tâm lại đầy rắn rết
Tần Nhu thấy biểu hiện của người trước mắt liền nén giận, uỷ khuất nói " Vân Nhi thật sự không đẩy muội xuống hồ mà, muội rộng lượng tha cho người vô tội đi"
Vỗ tay nha, diễn xuất không tồi, tiếc là bản cô nương không biết thương hoa tiếc ngọc thôi
" Tỉ tỉ nói sai rồi, muội đây chỉ muốn ban thưởng cho nàng ấy thôi "
" Muội còn nhỏ không biết, nước hồ rất lạnh, hay là mùa hạ hãy ban thưởng "
Tần Uyển Tình không nói gì, chỉ cười cười, nụ cười vô cùng kì dị " mau đi lĩnh thưởng "
" Muội.. " Tần Nhu tức giận, nhưng lại rất kiên nhẫn nén lại, nàng ta không nghe mình nói gì à, dù sao Tần Nhu cũng là công chúa được sủng ái, chưa ai dám đối xử với nàng như vậy
" Tỉ tỉ à, muội còn nhỏ nhưng vẫn có thể phân biệt bản thân té xuống hay bị đẩy ngã, muội xém mất mạng, vậy mà tỉ lại chỉ lo cho nàng ta sao? "
" Ta... ta thật không có ý như vậy " Tần Nhu nghẹn lời, nhưng bao nhiêu năm ở hoàng cung, nàng ta còn không lạ gì những tình huống này, vì vậy mà ủy khuất khóc
" Là nhị công chúa bảo nô tì làm,.. nô tì không dám nữa " Nha hoàn Vân Nhi hét lên, nàng thật sự không muốn bán đứng nhị công chúa, nhưng nàng ta sợ là không giữ được mạng rồi, vả lại ánh mắt thất công chúa nhìn nàng quá đáng sợ, tự dưng buột miệng nói ra, nhị công chúa hiền lành như vậy, chắc không sao
" Ngươi nói dối, Vân Nhi à sao ngươi lại nói ta như vậy, ta thương muội muội không hết, tội tình gì lại hại muội ấy " Tần Nhu khóc càng thê lương, tâm tư chỉ muốn tát chết người trước mặt, giỏi cho một nha hoàn dám phản bội nàng
" Rõ ràng người nói nô tì đẩy thất công chúa, là người ghen tị với nàng, sợ mất sủng ái "
" Nô tì to gan dám vu khống cho ta, mau lôi nàng ta đánh o trượng " Tần Nhu nhanh chóng hạ lệnh, gương mặt yếu ớt đáng thương, cắn cắn môi dưới, nhìn thật không nỡ
Tần Uyển Tình một mặt vẫn xem kịch, không hề có ý xen vào, chủ tớ cắn xé nhau, dại gì bỏ lỡ
Tiếng hét của Vân Nhi nhỏ dần rồi biến mất, Tần Nhu nức nở " Thật xin lỗi muội, muội nghỉ ngơi đi, tỉ sẽ đến thăm muội sau "
" Tỉ nhớ dạy người của mình cho kĩ, kẻo lại bị cắn " Tần Uyển Tình nhàn nhạt nói rồi bước vào phòng.
Đám người hầu ".. " họ nên đi nhanh khỏi chỗ này để khỏi bị liên luỵ