Chủ quán thấy tất cả đều đã ngất đi mới ra hiệu cho tiểu nhị cùng một số gia đinh khác. Trong tay bọn họ tất cả đều là gươm đao, mặt ai cũng đằng đằng sát khí cùng với đó là vẻ đắc thắng.
“Ha ha, vậy mà cái tên Lâm Chính đó nói cái đám người này lợi hại lắm không ngờ chỉ có nhiêu đây bản lãnh. Chỉ cần giở chút mánh lới đã gục hết rồi.”
Chủ quán – cũng chính là lão đại của đám người này cười đắc ý. Lúc đầu nhận vụ này cứ nghĩ là phải khó khăn lắm thì ra lại dễ dàng như vậy.
“Lão đại, giờ ta làm gì với chúng đây?”
Tên tiểu nhị cũng rất đắc thắng, gã quay sang hỏi ý kiến của lão đại. Nhìn trang phục của những người này hẳn là phải có nhiều ngân lượng lắm. Nếu bây giờ mà làm theo ý của Lâm Chính đem bọn người này giết đi mà không vơ vét gì thì thiệt quá.
“Lấy hết ngân lượng cùng vật quý giá trên người bọn chúng ra. Nam nhân thì giết còn nữ nhân lựa ai có tư sắc thì cho anh em hưởng thụ trước rồi mới giết.” – Tên lão đại ra lệnh cho đàn em.
“Lão đại quả là anh minh! Đệ thấy ở đây có hai nữ nhân dung mạo như hoa như ngọc. Đặc biệt là nữ nhân đeo mặt nạ che một bên mặt kia. Chỉ lộ ra nửa gương mặt mà đã hút hồn người như vậy, dáng người thướt tha, quả là mĩ nhân. Nếu...”
Tên tiểu nhị đang hào hứng nói không ngừng bỗng nhiên im bặt. Lão đại thấy kỳ lạ thì quay lại hỏi.
“Này, sao không nói gì nữa.”
“Lão đại, bọn... bọn họ...”
Tên lão đại nhìn theo hướng ánh mắt của tiểu nhị. Chỉ thấy những người đáng lý ra hiện giờ vẫn bị ngất thì giờ lại ngồi nhìn bọn họ. Giống như tất cả những gì bọn họ làm nãy giờ chỉ là một vở kịch đáng buồn cười đến thế nào.
“Sao không nói nữa? Nãy giờ nói hăng hái lắm mà.”
Tử Linh cười lạnh nhìn những gương mặt hoảng hốt của mấy kẻ trước mặt. Hừ, chỉ là bọn tép riu không những dám đối đầu với nàng mà còn có tư tâm bẩn thỉu như vậy. Mấy kẻ này không thể giữ lại.
Quanh thân Tử Linh dần dần hiện lên sát khí mãnh liệt. Tất cả những người trong ở đây không cần Lãnh Nam Phong ra lệnh đã xông lên giết chết hết đám này.
“Haiz, chỉ ăn điểm tâm mà cũng không yên nữa.”
Tử Linh cảm thán. Từ khi nàng rời cốc không có một ngày yên tĩnh. Tuy rằng cũng có thú vị nhưng như thế này hoài thì phiền quá đi.
“Nếu nàng muốn thì sau khi về kinh thành thì đến Phong vương phủ đi. Ta sẽ cho trù sư (đầu bếp) giỏi nhất kinh thành làm điểm tâm cho nàng.”
Lãnh Nam Phong thấy Tử Linh thở dài thì mỉm cười nói. Tử Linh nhìn nụ cười này thì bỗng tim đập chệch một nhịp.
“Ta không thèm.”
Quái lạ, sao mấy hôm nay cứ mỗi lần ở bên cạnh tên băng sơn này thì tim mình lại có lúc đập nhanh lúc thì chệch một nhịp. Chẳng lẽ bị bệnh rồi? Nhưng mình thử bắt mạch của bản thân thì nào thấy có bệnh nào đâu.
Tử Linh đang mải nghĩ thì bỗng nhiên nàng thấy một mũi tên không biết từ hướng nào phóng về hướng Lãnh Nam Phong.
“Lãnh Nam Phong, cẩn thận!”
Lãnh Nam Phong nghe thấy tiếng hét của Tử Linh. Bản thân hắn cũng cảm nhận được được nguy hiểm liền chặn lại.
Tử Linh thấy Lãnh Nam Phong chặn được mũi tên thì trái tim đang co rút mới bình tâm lại. Nhưng chưa để nàng hoàn toàn bình tâm lại thì một màn mưa tên phóng tới tấp về phía họ.
Tất cả mọi người tập trung đối phó. Cuối cùng cũng dẹp bỏ được phiền phức này. Tử Linh hướng về phía Chu Tước và Đông La.
“Không sao chứ?”
“Tiểu thư, cả hai chúng ta không sao hết.”
“Vậy thì tốt.”
Tử Linh vừa mới thả lỏng được một chút thì nàng cảm nhận được sát khí sau lưng. Tử Linh vội vàng tránh thoát mũi tên xẹt qua một cách hung hung hiểm hiểm. Nhưng tuy rằng nàng tránh thoát được nhưng vẫn bị mũi tên xẹt làm bị cánh tay bị thương.
“Linh nhi.”
“Tiểu thư.”
Lãnh Nam Phong cùng Chu Tước kinh hoàng chạy lại phía Tử Linh. Nàng cố nén đau hướng về phía Chu Tước hét.
“Bảo vệ Đông La cho cẩn thận vào.”
Chu Tước vốn đang chạy lại nghe thấy lời Tử Linh liền quay lại chỗ Đông La bảo vệ cẩn thận. Chuyến đi này vốn là vì Đông La, bây giờ đã sắp thành công rồi nếu xảy ra chuyện thì chẳng phải công sức của mấy ngày qua đổ sông đổ biển hết hay sao.
Lãnh Nam Phong ôm lấy thân hình mảnh mai của Tử Linh. Từ vết thương trên vai của nàng chảy ra máu đen. Lãnh Nam Phong biến sắc. Mũi tên có độc! Chết tiệt!
Lãnh Nam Phong vội vàng phong tỏa huyệt đạo của Tử Linh. Hắn bế nàng lên dùng khinh công với tốc độ nhanh nhất phóng về kinh thành. Ý thức cuối cùng của Tử Linh chính là: ‘Thật là, sao lại quên mang theo thuốc giải của sư phụ chứ. Quả đúng là xui xẻo mà!’.
Sau khi Lãnh Nam Phong phóng đi thì những người còn lại cũng dùng tốc độ nhanh nhất trở lại kinh thành.
Lãnh Nam Phong một đường phóng về vương phủ của mình. Hắn đi vào phòng của mình ở Ngạo Lân viện, đặt Tử Linh nằm xuống giường Lãnh Nam Phong xoay người đi tìm ngự y.
Cứ thế, mọi người trong kinh thành có dịp nhìn thấy một bóng người gấp gáp đi về hướng hoàng cung. Lãnh Nam Phong chạy thẳng đến Thái Y viện bắt lấy lão ngự y giỏi nhất rồi phóng về vương phủ. Chỉ tội nghiệp cho lão ngự y đã lớn tuổi vậy mà còn bị bắt chơi trò phóng tới phóng lui.
Không những thế, khi lão bắt mạch cho Tử Linh còn phải hứng chịu áp suất từ vị Phong vương gia này phóng ra. Lão ngự y run rẩy chắp tay với Lãnh Nam Phong.
“Tâu Phong vương, độc của Mộ Dung tiểu thư trúng phải chính là kỳ độc Thụy Tử độc. Người trúng loại độc này lúc đầu sẽ lâm vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại thì phải chịu nhiều cơn đau đớn đến khi chết đi.”
“Ta không biết tác dụng của nó thế nào. Ta chỉ cần biết ngươi giải được hay không?”
Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói. Lão ngự y cũng là lần đầu thấy Phong vương gia tức giận như vậy, giọng nói run run rẩy rẩy.
“Hiện giờ thần không có thuốc giải ở đây. Thần cần phải trở về Thái Y viện điều chế.”
“Phế vật! Đợi đến lúc đó chẳng phải nàng ấy phải chịu đau đớn hay sao?”
“Lãnh Nam Phong”
Lãnh Nam Phong đang phát hỏa thì nghe thấy giọng nói yếu ớt của Tử Linh. Hắn liền đi đến bên giường đỡ lấy nàng.
“Cho ngự y đi ra đi.”
“Lui xuống.”
Lão ngự y như được đại xá mà vội vội vàng vàng lui xuống. Đợi cho ngự y đi ra khỏi phòng thì Tử Linh mới nói với Lãnh Nam Phong.
“Bây giờ ngươi nhanh chóng đến phòng ta ở Phủ tướng quân. Ở trên đầu giường của ta có một cái hộp. Trong đó chính là các loại độc dược, giải dược. Ngươi lấy một cái bình màu trắng trong đó, nó chính là giải dược của Thụy Tử độc.”
“Nhưng còn nàng thì sao?”
“Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta không chịu nổi cơn đau đớn này hay sao. Đi nhanh đi, nếu không ta chết bây giờ.”
“Ta cấm nàng nói bậy như vậy. Được rồi, nàng ráng chịu một chút. Ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
Lãnh Nam Phong đỡ Tử Linh nằm xuống giường rồi nhanh chóng phóng đi. Chỉ còn Tử Linh một mình trong phòng. Nàng cố gắng ngồi dậy, ngồi xếp bằng điều tức mong rằng Thụy Tử độc phát tác chậm một chút. Một tia máu chảy ra từ khóe miệng của Tử Linh.
Lãnh Nam Phong phóng đến Phủ tướng quân. Hắn vào phòng của Tử Linh, theo chỉ dẫn của nàng mà lấy được giải dược của Thụy Tử độc. Lãnh Nam Phong liền vội càng cầm lấy bình dược đó phóng đi.
Mộ Dung Ưu thấy Lãnh Nam Phong thì gọi nhưng hắn nào có nghe. Thấy kỳ lạ, Mộ Dung Ưu cũng phóng theo sau.
Lãnh Nam Phong trở lại Phong vương phủ thì thấy tình cảnh của Tử Linh thì vô cùng đau lòng. Hắn liền đút giải dược cho Tử Linh uống.
Thụy Tử độc trong người Tử Linh dần dần bị giải, nàng phun ra một ngụm máu đen. Mộ Dung Ưu vừa lúc thấy cảnh này. Tuy rằng vô cùng lo lắng nhưng Mộ Dung Ưu hiểu lúc giải độc cần nhất là yên tĩnh nên không gây ra tiếng động gì.
Sau khi giải độc xong, Tử Linh suy yếu ngã ra sau. May mắn là Lãnh Nam Phong luôn luôn chú ý đến nhất cử nhất động của nàng nên nhanh chóng đỡ được thân ảnh đang ngã xuống.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Ưu đợi lúc Lãnh Nam Phong bước ra mới truy hỏi. Lãnh Nam Phong thuật lại mọi chuyện cho Mộ Dung Ưu nghe.
Rầm
“Chết tiệt!”
Mộ Dung tức giận chưởng một phát xuống cái bàn đá đang ngồi khiến cho cái bàn đó vỡ nát. Quanh thân của Lãnh Nam Phong cũng bao phủ tầng tầng khí lạnh.
“Lúc đầu ta chỉ tính vạch trần bộ mặt thật của Lâm gia mà thôi. Không ngờ bọn chúng lại dám làm ra việc này. Từ giờ trở đi trong Vọng Nguyệt Quốc sẽ không còn Lâm gia nữa.” – Lãnh Nam Phong lạnh lùng nói.
Và cứ thế số phận của Lâm gia đã được quyết định. Nhưng hiện giờ những kẻ tội nghiệp đó lại không hề hay biết mà vẫn vui mừng nghĩ rằng Tử Linh sớm muốn gì cũng sẽ chết.
“Nhị ca, huynh có chắc là mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Lâm Thụ Đoan hướng trung niên nam tử hỏi. Trung niên nam tử này có khuôn mặt thường thường điển hình cho việc ném gã này vào đám người thì tuyệt đối tìm không ra. Nhưng hiện tại, gương mặt thường thường lại toát ra vẻ âm ngoan.
“Muội cứ yên tâm đi. Chuyện ta đã giải quyết ổn thỏa rồi. Tuyệt đối không có ai biết rằng tất cả mọi chuyện là do chúng ta làm đâu.”
“Vậy thì muội yên tâm rồi. Nữ nhi của tiện nhân kia chết thì muội mới hả dạ được.”
“Yên tâm, không một ai có thể thoát khỏi Thụy Tử độc đâu. Ha ha.”