Hôm sau
Ngay từ lúc còn sớm, Tử Linh đã bị tiếng ồn ào ở bên ngoài làm tỉnh giấc. May mắn là nàng không có tật xấu phát hỏa khi bị đánh thức nếu không thì mấy người này tuyệt đối không yên được.
Súc miệng, rửa mặt xong xuôi, Tử Linh mới nhàn nhã (thong thả và nhã nhặn) mở cửa bước ra. Đập vào mắt là một tốp người ăn mặc vô cùng sặc sỡ. Đỏ, cam, lục, lam, chàm, tím cơ hồ đều đầy đủ chỉ nhìn thôi cũng đủ làm mù mắt rồi. Đã vậy trên đầu những người này còn mang nhiều trang sức đến nỗi tưởng chừng nếu trên đầu không còn chỗ chứa.
Rốt cuộc mấy người này đến đây làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ trong phủ có yến tiệc gì đó? Nhưng tại sao lại tập trung hết ở Ly Châu viện của mình như vậy chứ?
“Các ngươi là...”
“Mộ Dung tiểu thư, bọn ta là ma ma được lệnh của Mộ Dung tướng quân đến để dạy tiểu thư lễ nghi hoàng gia.” – Một người trong số đó bước lên cung kính nói.
Lời của ma ma này cũng làm cho Tử Linh nhớ lại ký ức lúc nàng ở trong thư phòng cùng phụ thân đã nghe người nói qua. Tử Linh không khỏi rơi vài cọng hắc tuyến. Chết tiệt, làm thật sao chứ?
“Ha ha, hôm nay ta cảm thấy không thích hợp để học mấy cái lễ nghi đó. Hay là...”
Tử Linh vội tìm cách trì hoãn lại nhưng không để nàng nói xong thì đám bảy sắc cầu vòng kia lại bắt đầu nhao nhao lên.
“Không được đâu tiểu thư, bọn ta đã nhận lời của Mộ Dung tướng quân. Nếu bọn ta không làm tốt thì Mộ Dung tướng quân sẽ trách phạt bọn ta.”
“Lễ nghi hoàng gia là một thứ rất quan trọng. Chỉ sợ khi tiểu thư khi đã gả cho Phong vương mà trong người lại không biết gì về lễ nghi thì sẽ vô cùng không có phép tắc.”
“Đúng vậy, đúng vậy.”
Từng lời từng lời của các ma ma đều thay phiên nhau chen chúc vào tai Tử Linh. Nàng không khỏi bội phục đám người này. Công phu tra tấn người bằng âm thanh đúng là không hề kém chút nào. Tử Linh xoa xoa mi tâm (là vùng giữa hai lông mày), nhìn đám người kia có xu hướng càng nói càng hăng chỉ sợ nếu nàng không chấp thuận học lễ nghi ngày ngay hôm nay thì bọn họ sẽ bám suốt ngày không tha.
“Thôi... thôi được rồi, chúng ta bắt đầu đi.” – Tử Linh vội vàng lên tiếng cắt ngang những lời lải nhải của các ma ma.
Tất cả ma ma sau khi nghe Tử Linh nói đều tỏ ra vô cùng kinh hỉ (vừa kinh ngạc vừa vui mừng). Nhằm tránh việc Tử Linh thay đổi ý định, các ma ma liền nhanh chóng theo sau nàng tiến vào phòng.
Sau khi vào phòng, các ma ma liền thay phiên nhau truyền dạy lễ nghi cho Tử Linh. Trong đó có một ma ma chuyên về dáng đi đứng, bà lấy một cái áo trong dùng để bó người, cái áo này giúp cho đường cong cơ thể của nữ nhân rõ ràng hơn. Nhưng ma ma này lại siết quá chặt khiến cho Tử Linh không khỏi kêu lên, sau khi mặc xong thì để trên đầu nàng mấy quyển sách rồi bắt đầu cho bước đi. Những thứ này kết hợp khiến cho Tử Linh vô cùng khó có thể thực hiện hoàn mĩ được mà cứ thường xuyên làm rơi sách hay bị té.
Vì vậy nguyên ngày hôm đó, tất cả hạ nhân đã từng đi qua Ly Châu viện thì đều nghe thấy những tiếng la the thé: “SAI RỒI! LÀM LẠI ĐI! LÀM LẠI!”. Ngoài ra tất cả còn nghe thấy tiếng kêu thất thanh của đại tiểu thư: “Aaaaaaaaaa”. Khiến cho bọn hạ nhân trong phủ âm thầm đồng tình, đại tiểu thư thật tội nghiệp nha.
Chuyện cứ tiếp diễn như vậy trong nửa tháng. Khoảng thời gian này đúng là cực hình trần gian đối với Tử Linh, nàng vì học lễ nghi mà sút mất mấy cân. Cũng may là vài ngày nữa là đã đến buổi đi săn mùa thu mà triều đình mỗi năm tổ chức một lần. Cho nên việc học lễ nghi hoãn lại cho đến khi buổi đi săn kết thúc.
Chuyến đi săn mùa thu này được coi như là buổi lễ tạ ơn thần linh và cầu mong một mùa màng sung túc mà triều đình Vọng Nguyệt Quốc đều tổ chức cuộc thi hằng năm. Các vương tôn công tử, quan đại thần, các hoàng tử, vương gia đều phải tham gia đi săn. Cuối chuyến đi, tất cả sẽ đem con mồi của mình ra sau đó đích thân hoàng thượng sẽ chọn ra con mồi to béo nhất để dâng lên cho thần linh.
Đồng thời người đã săn được con mồi đó cũng sẽ trở thành người chiến thắng trong cuộc thi đi săn này và đích thân hoàng thượng sẽ ban thưởng hậu hĩnh. Mấy năm nay, người vẫn luôn chiến thắng chính là Phong vương. Vừa nghe được tin này, Tử Linh liền nhanh chóng quyết định năm nay nàng phải giành thắng lợi trước Lãnh Nam Phong mới được.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cuối cùng chuyến đi săn mùa thu cũng bắt đầu. Ngay từ sớm đã có rất nhiều người kéo nhau đến tập trung ở bãi săn ở rừng Linh Mộc. Tử Linh cùng với Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu đến bãi săn. Khi đến thì đã thấy bãi săn đã tụ tập rất nhiều người. Tất cả tụm năm tụm ba thành nhiều nhóm nhỏ mà bàn xem chuyến đi săn năm nay ai sẽ là người chiến thắng. Nhìn qua thì có thể thấy được không khí vô cùng náo nhiệt.
Một lát sau, vang lên tiếng nói the thé của thái giám. Đồng thời, kiệu rồng của hoàng thượng cũng đi đến.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Tất cả những người có mặt đều quỳ xuống cung kính bái kiến, Tử Linh cũng không ngoại lệ. Mặc dù trong lòng nàng vô cùng phỉ nhổ hành động này, có một ngày nàng nhất định sẽ làm mình là người thứ hai không phải quỳ trước mặt hoàng đế. Hỏi tại sao Tử Linh lại không phải là người đầu tiên à? Vị trí đó đương nhiên Tử Linh muốn nhưng đã bị Lãnh Nam Phong cướp trước mất rồi nên nàng chỉ đành tiếc hận mà nắm vị trí thứ hai thôi.
“Miễn lễ, các khanh hãy bình thân.” – Hoàng đế Lãnh Nhất Xuyên phất tay bảo tất cả đứng lên. – “Chắc các khanh ai cũng đã biết ngày hôm nay chính là ngày tổ chức chuyến đi săn mỗi năm một lần của Vọng Nguyệt Quốc ta. Cũng như mọi năm, chuyến đi săn này cũng có quy tắc của nó. Tất cả người tham gia đều phải tuân thủ, không được gian lận hay giở thủ đoạn âm hiểm làm ảnh hưởng đến cuộc thi. Nếu bắt được kẻ nào dám vi phạm thì sẽ nghiêm trị. Ngoài ra, năm nay ai chiến thắng sẽ nhận được trọng thưởng. Ta tuyên bố: Chuyến đi săn bắt đầu.”
Sau khi lời tuyên bố của hoàng đế, tất cả mọi người lục đục bỏ về phía lều trại của mình. Vì chuyến đi săn này sẽ kéo dài trong ba ngày nên ai ai cũng chuẩn bị rất đầy đủ.
Tử Linh về lều trại của mình chuẩn bị một chút. Một lát sau, nàng bước ra với trang phục đi săn màu trắng, suối tóc được cột lên cao thành kiểu đuôi ngựa. Trên tay cầm cung, lưng đeo ống trúc đựng tên, nhìn qua chính là một bộ dáng nữ hiệp khác hẳn vẻ thùy mị lúc còn ở Phủ tướng quân.
“Muội cũng đi săn à.” – Mộ Dung Ưu bước ra khỏi lều trại của mình, thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc (ngạc nhiên).
“Chẳng lẽ không được hay sao?” – Tử Linh ngước đôi mắt long lanh nhìn về phía Mộ Dung Ưu.
Gần đây, Tử Linh phát hiện chỉ cần bản thân dùng đôi mắt long lanh tràn ngập mong chờ nhìn đại ca thì chắc chắn hắn sẽ nhanh chóng đáp ứng tất cả mong muốn của nàng. Điều này khiến cho Tử Linh cảm thấy vô cùng thích thú nhưng nàng cũng không có lợi dụng chuyện này để kiếm lợi mà chỉ khi thật cần thiết mới sử dụng.
“Ặc, không... không phải! Chỉ là ta cảm thấy một nữ nhân yếu đuối như muội mà muốn đi săn thì quá nguy hiểm.” – Mộ Dung Ưu vội hướng ánh mắt qua chỗ khác. Hắn thật sự sợ khi đối mặt với đôi mắt này của muội muội.
“Chuyện này đại ca không cần lo lắng. Trước đây, khi muội còn ở cùng lão giả nuôi nấng mình. Muội thường xuyên đi săn cùng người nên cũng luyện ra được một thân tiễn kỹ (kỹ thuật bắn tiễn). Đại ca không cần quá lo lắng.” – Tử Linh làm ra bộ dáng an ủi mà giơ tay vỗ vỗ vai Mộ Dung Ưu.
“Vậy sao, nhưng ta cũng không yên tâm mà để muội đi một mình. Hay là ta đi cùng muội để đảm bảo an toàn?” – Mộ Dung Ưu tuy rằng hỏi nhưng ngữ khí (thái độ trong lời nói) lại không cho phép cự tuyệt (từ chối).
“Hảo.”
Tử Linh cũng muốn cự tuyệt nhưng nhìn vẻ kiên quyết đó của Mộ Dung Ưu thì không từ chối nữa mà chấp nhận. Coi như đây là buổi giao lưu tình cảm huynh muội đi.
Hai huynh muội liền đi đến chuồng ngựa chọn ngựa cưỡi. Mộ Dung Ưu chọn một con tông mã (ngựa nâu) khỏe mạnh còn Tử Linh chọn bạch mã. Hai người vừa leo lên ngựa chuẩn bị chạy đi thì đằng sau vang lên tiếng nói.
“A, đây chẳng phải là tên võ si (cuồng luyện võ) Mộ Dung Ưu hay sao? Hâm nay lại đem thao một tiểu mĩ nhân này không sợ sẽ nguy hiểm hay sao?”
“Bạch trảm kê (gà chết), đừng có mà nói lung tung. Đây là muội muội của ta.”
Người đến chính là Thiên vương Lãnh Ngạo Thiên, còn có Lãnh Nam Phong theo sau chính là một người mà Tử Linh chưa từng gặp.
“Mộ Dung Ưu, ngươi nói ai là bạch trảm kê hả?” – Lãnh Ngạo Thiên rống lên.
Thật đáng ghét, cái tên Mộ Dung Ưu này từ nhỏ đã luôn giễu cợt hắn là bạch trảm kê. Hắn có chỗ nào giống bạch trảm kê chứ? Chẳng qua hắn không có võ công cao cường thôi mà, chỉ cần nghe đến luyện võ thì lại tìm cách trốn thật xa thôi mà có cần vì vậy mà gọi hắn là bạch trảm kê không chứ. Hơ, mà hình như cũng giống thật. A phi! Bản thân hắn là một người anh tuấn tiêu sái, tự do tự tại, người gặp người mê, nào có chỗ nào giống. (Tg: “Tự kỷ thấy sợ.”)
Mộ Dung Ưu quay mặt sang chỗ khác không thèm quan tâm đến vẻ mặt đang phát hỏa của Lãnh Ngạo Thiên. Lãnh Ngạo Thiên thấy hắn không thèm đếm xỉa đến mình thì chỉ đành dằn cơn giận lại. Sự chú ý của Lãnh Ngạo Thiên bắt đầu chuyển sang nữ tử cưỡi bạch mã bên cạnh.
“Đây chắc là Mộ Dung đại tiểu thư. Thất lễ, thất lễ, ta là Thiên vương Lãnh Ngạo Thiên ngọc thụ lâm phong, anh tuấn vô đối đây.” – Lãnh Ngạo Thiên nở một nụ cười tự cho là vô cùng quyến rũ ra. (Tg: “Giới thiệu thôi mà, có nhất thiết phải thêm vế sau vào không.”)
Tử Linh khẽ giật giật khóe miệng, nàng chưa thấy ai tự kỷ như tên này nha. Hèn gì đại ca không thèm đếm xỉa đến hắn.
“Tử Linh bái kiến Thiên vương.”
“Không cần đa lễ như vậy. A, đây là tam ca của ta, chắc ngươi cũng đã biết rồi. Haiz, sao ta lại đãng trí thế này, hai người cũng đã đính hôn rồi mà. Ta sắp phải gọi ngươi là tam tẩu rồi hay giờ ta gọi luôn đi. Tam tẩu.”
Ai là tam tẩu của ngươi chứ? Ta còn chưa đồng ý thì ai ngươi gọi như vậy hả? Tử Linh âm thầm mắng Lãnh Ngạo Thiên.
“Còn đây là ngũ ca của ta, Thụy vương Lãnh Viêm Thụy.”
Tiên đế có tổng cộng mười tám người con, mười nhi tử cùng tám nữ nhi. Trong đó, ba huynh đệ Lãnh Nhất Xuyên, Lãnh Nam Phong, Lãnh Nam Phong cùng công chúa Lãnh Thu Dung đang ở Tinh Quốc làm hoàng hậu là do một tay thái hậu thân sinh. Còn những hoàng tử, công chúa khác trong cuộc chiến tranh giành ngôi vị hoàng đế đã ngã xuống không ít. Hiện giờ chỉ còn lại mười người nếu tính luôn bốn người Lãnh Nhất Xuyên. Nhưng những người khác, người thì đi hòa thân, người thì đi du ngoạn, người thì ở ngoài biên quan... Chỉ khi đến ngày giỗ của Tiên đế thì mới quay về.
“Tử Linh bái kiến Thụy vương.”
“Không cần đa lễ.”
Nam tử cưỡi một con ngựa màu nâu đốm trắng tiến lên. Người này nở một nụ cười đầy ấm áp, tràn ngập gió xuân hướng tới Tử Linh.