“Tam ca, chúng ta hình như bị bỏ quên rồi.”
Lãnh Ngạo Thiên quay sang nhìn về phía Lãnh Nam Phong nhưng chỗ kế bên nào còn bóng người. Quay tới quay lui chỉ còn một mình hắn đứng tại chỗ. Thiên a, rốt cuộc kiếp trước hắn tạo nên cái nghiệt gì vậy chứ?
Trở lại hai huynh muội kia. Mộ Dung Ưu đem Tử Linh về đến Phủ tướng quân, hắn để nàng ở một đình viện.
“Muội ở đây chờ ta. Ta đi báo cho phụ thân một tiếng.”
“Hảo”
Mộ Dung Ưu vừa đi thì Chu Tước cũng vừa đến. Hai nàng ngồi trong đình viện chờ đợi. Bỗng nhiên có tiếng nói đanh đá vang lên.
“Hai a đầu kia, các ngươi là nô tỳ mới vào phủ phải không? Ai cho phép các ngươi đứng ở đây. Đình viện này là chỗ nghỉ ngơi của bổn tiểu thư. Bây đâu, đem hai nữ nhân này dạy dỗ một trận cho ta, xem sau này chúng còn dám vô lễ như vậy nữa hay không.”
Một thân ảnh yêu kiều (xinh đẹp với vẻ thước tha, mềm mại) xuất hiện. Nếu không nghe lời nói hồi nãy của nàng ta thì thể nào ai cũng nghĩ đây là một mĩ nhân dịu hiền. (Tg: “Bánh bèo xuất hiện rồi.”)
Dáng vẻ điêu ngoa này chỉ cần nhìn qua thì đã biết là từ nhỏ luôn được nuông chiều. Không thèm chấp cái đứa não tàn (kẻ ngu) này, Tử Linh bỏ đi không thèm quan tâm đến lời nói điêu ngoa kia. Không cần nghĩ cũng đủ biết, trong Phủ tướng quân này còn ai dám tự xưng là bổn tiểu thư nữa. Đây chắc chắn là Mộ Dung Hoa, nữ nhi của nữ nhân kia, muội muội cùng cha khác mẹ với nàng.
“Tiện nhân kia, ngươi...”
Mộ Dung Hoa thấy Tử Linh không quan tâm đến lời nói của mình thì vô cùng tức giận. Nàng ta đang muốn phát tác thì bị ánh ắt lạnh lùng của Tử Linh làm cho sợ hãi. Từ trước tới nay, Mộ Dung Hoa luôn luôn được mẫu thân nuông chiều, bọn tôi tớ nịnh nọt do đó đã tạo ra tính cách điêu ngoa bây giờ.
Giờ đây đối mặt với ánh mắt của Tử Linh, tuy trong lòng vô cùng sợ hãi nhưng với cái tính điêu ngoa thường ngày, luôn chẳng coi ai ra gì nên nàng ta vẫn cố làm ra vẻ trấn tỉnh.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi là ai mà dám vô lễ với ta như vậy. Ta là tiểu thư của Phủ tướng quân còn ngươi chẳng qua chỉ là một tiện nhân chẳng rõ lai lịch. Ngươi có quyền gì ở đây hết.”
“Đúng vậy, ta không có quyền gì ở đây hết. Mà hình như theo ta biết, Phủ tướng quân đích thực có tiểu thư nhưng chỉ là nhị tiểu thư chứ không phải là đại tiểu thư. Mẫu thân của người cũng chỉ là một tiểu thiếp chứ không phải phu nhân chính thức của phủ.”
Lời nói nhẹ nhàng, trong trẻo của Tử Linh như cơn gió nhẹ nhàng thấm vào lòng người. Nhưng khi nghe vào tai của Mộ Dung Hoa lại làm cho nàng ta biến sắc. Chuyện mẫu thân vẫn luôn là nhị phu nhân, nàng thì chỉ mãi là nhị tiểu thư. Đây chính là điều đáng hận nhất của mẫu thân và nàng. Tất cả là tại phụ thân chỉ một lòng tìm kiếm mẫu thân của đại ca, còn có nữ nhi của ả ta nữa chứ. Cái gì mà đó mới là phu nhân của Phủ tướng quân, còn nữ nhân kia mới là đại tiểu thư. Mẫu thân của nàng mới xứng đáng cho chức vị phu nhân. Còn nàng mới là đại tiểu thư của Phủ tướng quân chứ không phải là dành cho nữ nhân không biết tung tích kia. Hai người đó tốt hơn hết nên chết hết đi, đừng bao giờ trở về nữa. Nhưng phụ thân với đại ca vẫn cứng đầu tìm kiếm tung tích của hai người đó thật làm nàng tức chết mà.
Chuyện này giống như là cái gai nhức nhối trong lòng nàng nhưng nay lại bị một tiện nhân chẳng biết từ đâu xuất hiện châm chọc. Tiện nhân này, ta nhất định phải dạy cho ngươi một bài học.
“Bây đâu, xông lên đánh chết tiện nhân này cho ta.”
Mộ Dung Hoa quay lại kêu bọn gia đinh xông lên muốn bắt Tử Linh. Nhưng chưa kịp thì có một giọng nói oai nghiêm ngăn cản.
“Dừng tay!”
“Phụ thân, đại ca, tiện nhân này dám xúc phạm ta. Phụ thân nhất định phải làm chủ cho...”
Chát
Mộ Dung Hoa muốn tiến lại giả trang đáng thương nhưng chưa kịp nói hết câu đã bị Mộ Dung Ưu giáng một bạt tai. Nàng ta lấy tay che mặt, đôi mắt ngập nước chất chứa nghi vấn. Trước giờ đại ca tuy rằng không yêu thương nhưng cũng chưa bao giờ ra tay đánh nàng. Nhưng hôm nay vì một tiện nhân mà lại ra tay đánh nàng trước mặt nhiều người. (Tg: “Này, này, mở miệng là một câu tiện nhân hai câu tiện nhân, chịu hết nổi rồi nha.”)
“Ai cho phép ngươi xúc phạm muội muội của ta. Tiểu Linh nhi, muội không sao chứ?”
Mộ Dung Ưu giận dữ trừng mắt nhìn Mộ Dung Hoa nhưng khi nhìn sang Tử Linh lại là bộ mặt từ ái. Điều đó làm cho bọn người hầu đang có mặt trợn mắt há hốc mồm. Còn ánh mắt Mộ Dung Hoa thì nhìn Tử Linh càng trở nên độc ác hơn.
“Ta không sao. Ca ca, nữ nhân này là...”
Tử Linh vân đạm phong kinh (nhẹ nhàng, bình thản) trả lời câu hỏi của Mộ Dung Ưu nhưng đồng thời cũng đặt ra nghi vấn. Mộ Dung Ưu âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Chuyện phụ thân cưới thiếp là chuyện mà ai ai trong kinh thành đều biết nhưng hình như tiểu Linh nhi không hề biết chuyện này. Nếu như biết sự thật không biết muội ấy có chấp nhận nổi hay không?
Ngay lúc Mộ Dung Ưu đang lâm vào rối rắm thì một giọng nói đã giải vây cho hắn.
“Con chính là Linh nhi, nữ nhi của ta.”
Tuy rằng là câu hỏi nhưng ngữ khí lại khẳng định. Mộ Dung Phục – cũng chính là Mộ Dung tướng quân – nhìn thẳng nữ hài trước mắt. Mặc dù trên gương mặt nàng đeo một chiếc mặt nạ nhưng bản thân ông cũng có thể nhìn ra vài nét giống ông cũng như có nét giống với Ngọc nhi.
“Xin hỏi người là...?”
“Tiểu Linh nhi, đây chính là phụ thân.”
Tử Linh nhìn người nam tử trung niên trước mắt. Tuy rằng lúc trước ở yến tiệc đã gặp mặt nhưng giờ nàng mới chân chính đối mặt với người phụ thân. Quả nhiên có khí thế của một danh tướng nơi sa trường.
“Phụ thân, nữ nhi chính là Linh nhi.”
“Có gì làm bằng chứng.”
“Đây thưa phụ thân.”
Tử Linh lấy ngọc bội ra đưa cho Mộ Dung tướng quân. Lúc ông cầm ngọc bội trong tay tuy rằng đã cực lực che dấu nhưng Tử Linh vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy cảm xúc dao động của ông.
Ngọc bội này là chính tay ta tặng cho Ngọc nhi. Nàng luôn luôn giữ nó bên cạnh mình nhưng giờ lại đem cho nữ nhi làm tín vật. Vậy nàng đang ở đâu?
“Ngọc nhi, Ngọc nhi, nàng ấy hiện ấy hiện giờ đang ở đâu?” – Ánh mắt của Mộ Dung tướng quân vẫn chăm chú vào ngọc bội mà hỏi Tử Linh.
“Mẫu thân, người đã qua đời.”
“CÁI GÌ?” – Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu cùng kinh ngạc đồng thanh.
“Năm năm trước thôn mà ta cùng mẫu thân cư trú bị sơn tặc đến cướp bóc. Mẫu thân vì bảo vệ ta mà... Trước khi lâm chung người đã đưa cho ta ngọc bội rồi kêu ta đi tìm phụ thân và ca ca. Nhưng bản thân ta cũng bị rơi xuống vực sâu mà bị thương nặng, may mà có một lão nhân tốt bụng đã đem ta về cứu chữa. Nếu không ta cũng không biết có sống được cho đến bây giờ hay không.”
“Ngọc nhi...”
“Phụ thân, người bình tĩnh lại.”
Mộ Dung tướng quân nghe lại thấy Tử Linh kể lại mọi chuyện. Ông dường như đã mất đi toàn bộ phong thái thường ngày. Giờ đây ông chỉ là một người trượng phu bình thường nghe tin nương tử yêu thương của mình qua đời mà đau lòng. Nếu không có Mộ Dung Ưu đỡ lấy thì ông đã ngã quỵ rồi.
“Lão gia, người đừng đau lòng như vậy. Dù gì tỷ tỷ cũng không còn trên nhân thế nữa. Giờ quan trọng nhất là người nên giữ gìn sức khỏe của bản thân.”
Một nữ nhân trung niên mặc thanh (xanh lá) y nhẹ nhàng bước tới an ủi Mộ Dung tướng quân. Tử Linh nhìn thấy nữ nhân ấy thì âm thầm nhíu mày. Nữ nhân này chắc là tiểu thiếp của phụ thân. Hừ, tưởng giả vờ như vậy thì nàng không biết bản chất thật của bà ta hay sao. Nhưng khiến nàng ngạc nhiên là nữ nhân tâm cơ như vậy tại sao lại sinh ra đứa con thiếu não như vậy?
“Người là...” – Mặc dù không muốn nhưng Tử Linh vẫn giả vờ lễ phép hỏi.
“Ta là nhị nương của ngươi.”
“Nhị nương?”
“Phải! Tuy rằng ngươi đã đưa ra tín vật nhưng như vậy vẫn chưa đủ chứng minh ngươi là nữ nhi của lão gia.”
“Ý người là sao?”
Mụ nội nó, đây là cố ý làm khó đúng không? Được rồi, ngươi đã muốn ngoạn (chơi) thì ta chiều theo vậy. Xem coi ai lợi hại hơn ai.
“Nhị nương, người đang nói gì vậy? Người đây là đang nghi ngờ muội ấy không phải muội muội của ta. Hay người đang nghi ngờ ta kêu người khác đến giả mạo để vào phủ.” – Mộ Dung Ưu nghe thấy lời của Lâm Thục Đoan mà nhíu mày.
“Ưu nhi, ta không hề có ý đó. Ta đây chỉ là muốn đảm bảo mọi chuyện đều là sự thật. Tất cả những gì ta làm chỉ vì muốn tốt cho Phủ tướng quân.”
Nghe thấy giọng nói bất mãn của Mộ Dung Ưu nhưng vẫn trả lời một cách điềm nhiên. Thể hiện tất cả những gì đang diễn ra đều đúng lý hợp tình.
“Thục Đoan, ngươi rốt cuộc muốn sao đây? Chẳng lẽ nữ nhi của ta mà ta còn không biết hay sao?” – Mộ Dung tướng quân hồi phục lại tinh thần, nhìn thấy hành động của nhị phu nhân cũng thể hiện ra sự không vừa ý.
“Lão gia, thiếp chỉ muốn xác định lại mà thôi. Nếu vị cô nương đúng là Linh nhi thì chỉ cần trích máu xác định thân phận của mình. Sau đó tất cả mọi chuyện sẽ xong xuôi.”
“Ta nguyện ý trích máu xác định thân phận.”
Nhìn thấy Mộ Dung Ưu còn muốn nói gì đó nhưng Tử Linh đã nhanh chóng gật đầu đồng ý. Chẳng phải chỉ là muốn trích máu thôi sao? Ta thật sự rất muốn biết sau khi thân phận của ta được công nhận ngươi sẽ có hành động gì tiếp theo đó nhị nương của ta.
Mộ Dung tướng quân và Mộ Dung Ưu thấy ý Tử Linh đã quyết nên cũng không nói gì nữa. Lâm Thục Đoan liền phân phó hạ nhân mang một chén nước trong đến. Mộ Dung tướng quân cắt ngón tay trích ra một giọt máu vào chén sau đó Tử Linh cũng làm tương tự. Hai giọt máu trong chén lúc đầu tách biệt nhưng sau đó dần dần hòa làm một. Đến khi hao giọt máu đã hòa vào nhau cũng đồng nghĩa thân phận của Tử Linh cũng đã được xác nhận.
“Linh nhi, ta có lỗi với mẫu thân của con và con. Từ giờ ta sẽ bảo vệ cho con và bù đắp lại tất cả những khổ cực mà con đã chịu trong những năm qua.” – Mộ Dung tướng quân tiến lên đem Tử Linh ôm vào lòng.
Mộ Dung Ưu nhìn thấy cảnh này cũng vui vẻ. Mẫu thân trên trời thấy cảnh này chắc cũng đã có thể yên lòng. Nhưng hình như hắn quên cái gì đó thì phải? Đúng rồi, dung mạo của tiểu Linh nhi.
“Đúng rồi, tiểu Linh nhi, dung mạo của muội...?” – Câu hỏi của Mộ Dung Ưu cũng là câu hỏi trong lòng của tất cả mọi người.
“Tuy rằng mẫu thân cứu được tính mạng của muội nhưng dung mạo của muội lại bị thương trong lúc đó. Giờ nó đã trở thành một vết sẹo rất đáng sợ nên muội mới đeo mặt nạ để che đi.”
Tử Linh vừa nói vừa giả trang buồn khổ nói. Nhưng khi mọi người nghe thấy lại có nhiều tâm trạng khác nhau. Có người thương hại, có kẻ khinh thường nhưng nàng không quan tâm đến. Cái Tử Linh muốn chính là phụ thân và ca ca nghĩ sao.
“Linh nhi, con đừng buồn. Cho dù con có thể nào thì con vẫn là nữ nhi của ta. Ta sẽ tìm danh y để chữa trị cho con. Giờ con về phòng nghỉ ngơi đi. Người đâu, đưa đại tiểu thư về phòng.” – Mộ Dung tướng quân an ủi Tử Linh rồi phân phó người dọn phòng cho nàng.