Trước khi vào truyện tớ sẽ chia sẻ trước thực ra k định up đâu nhưng hnay tâm trạng bất ổn chiều trốn học ở nhà chui trong phòng ngồi rảnh nên là có cái chap này nè :) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. :(
Đây là xem như uy hiếp sao? Tiêu Nam Hiên mâu trung đã muốn chậm rãi biến lạnh lùng.
Long Phi lúc này lại giành trước từng bước chắp tay đến: "Sư thái ấn bối phận ngài hẳn là chúng ta tổ tông, hôm nay đặc đến bái phỏng, sư huynh cũng không phải muốn dẫn đi đứa nhỏ, chính là muốn nhìn một cái, huống chi sư thái à, để huynh ấy nhìn thấy đứa nhỏ thì tâm nguyện sư thái có lẽ sẽ dễ dàng hoàn thành sao? Không cần cùng nhau giằng co thì tốt hơn đó!"
Hắn nói theo kiểu ý tại ngôn ngoại, ý tứ là nói nếu sư huynh nhìn đến đứa nhỏ thì tình máu mủ tình thâm, sư huynh có lẽ sẽ liều lĩnh cam tâm tình nguyện nhận thua.
Vô tình sư thái tâm động, nàng không thể không thừa nhận hắn nói rất có đạo lý nhưng Điệp nhi cùng Bình nhi hai cái tiểu nha đầu vụng trộm xuất cốc làm nàng trở tay không kịp.
" Sư thái hôm nay ta chỉ muốn gặp đứa nhỏ, về phần việc chờ ta nhìn thấy đứa nhỏ thì hãy nói." Tiêu Nam Hiên trong lời nói cũng cố ý lộ ra buông lỏng, mặc kệ thế nào? Nhìn thấy con là chuyện tình quan trọng hơn.
"Sư phụ. " Vân Phi Tuyết thấy nàng trầm tư không nói cũng nhẹ giọng kêu, năm năm cảm tình, cho dù bên trong có tạp chất, cho dù sư phụ dụng tâm kín đáo nhưng là không đến vạn bất đắc dĩ nàng không nghĩ cùng sư phụ trở mặt, càng không hi vọng sư phụ cố ý cùng chính mình khó xử.
"Điệp nhi cùng Bình nhi không ở trong cốc." Vô sư thái đột nhiên nói.
"Cái gì? "Lời này vừa nói ra làm cho bọn họ chấn động.
"Sư phụ! các nàng đi nơi nào?" Vân Phi Tuyết lo lắng hỏi, chẳng lẽ sư phụ đem các nàng giấu đến nơi khác.
"Tuyết nhi! vi sư cũng không biết, mười ngày trước Điệp nhi cùng Bình nhi đột nhiên không thấy ,sau lại phát hiện các nàng là vụng trộm trốn vào cái thúng để Mai Cô mua đồ ăn ly khai Vô tình cốc." Vô tình sư thái giải thích.
Các nàng vụng trộm ly khai nơi này mà lại qua mười ngày rồi nữa, các nàng còn nhỏ như vậy trộm đi ra ngoài gặp đến nguy hiểm gì thì làm sao bây giờ? Đang ở nơi nào? Có thể gặp được người xấu hay không? Nghĩ vậy Vân Phi Tuyết chỉ cảm thấy đầu một trận mê muội ,thân thể loạng choạng rồi ngã xuống đất.
Tiêu Nam Hiên ôm lấy nàng mâu trung lại mang theo hoài nghi, các con mới tuổi như thế nào có thể chạy ra Vô tình cốc? Có thể là nàng cố ý hay không ? cố ý nói dối để không cho mình nhìn thấy các con ?
" Hiên chúng ta nhanh tìm các nàng." Vân Phi Tuyết không chút nào nghi ngờ sư phụ trong lời nói, cuống quít mặc ngoại bào đi, nàng một khắc cũng chờ không được.
Phía sau Long Phi cùng Tiêu Nam Hiên cũng vội vàng theo đi ra ngoài.
Chờ thân ảnh bọn hắn biến mất ở cửa, một cái nữ tử ở bên cạnh Vô tình sư thái mới khó hiểu hỏi: "Sư phụ ngươi nói cho sư muội đứa nhỏ không thấy, ngươi sẽ không sợ các nàng tìm được đứa nhỏ sẽ không hồi Vô tình cốc lại càng không muốn cùng Tiêu Nam Hiên luận võ sao?"
Vô tình sư thái nhàn nhã uống một ngụm trà kiên định đến: "Nàng sẽ không ! Nàng sẽ trở về !".
" Sư phụ vì sao tin tưởng như vậy ? Dù sao nàng là Tiêu Nam Hiên Vương phi." Nữ tử lại nói tiếp, quan hệ đó so với quan hệ thầy trò thân thiết hơn.
"Linh nhi năm năm nay vi sư hiểu biết Phi Tuyết cách làm người, nàng sẽ cho ta một cái công đạo sau đó mới bước đi." Vô tình sư thái nói điểm ấy tự tin nàng vẫn phải có.
Nhìn đến sư phụ như vậy tự tin, nữ tử không ở nói cái gì.
Ra Vô tình cốc Tiêu Nam Hiên một phen túm trụ vội vàng người đi đường Vân Phi Tuyết nghi hoặc hỏi: "Ngươi tin tưởng lời nói của nàng sao? Nàng sẽ không phải cố ý muốn chúng ta không được gặp được con?"
"Không sai ta cũng có loại băn khoăn này như thế nào hội như vậy xảo? Chúng ta đến đây hai đứa nhỏ liền ly khai Vô tình cốc." Long phi cũng đưa ra nghi vấn.
Vân Phi tuyết lại lắc đầu nói: "Sẽ không! sư phụ mặc dù lợi dụng ta đối phó các ngươi, muốn thắng luận võ nhưng là nàng vẫn thực thích Điệp nhi cùng Bình nhi mà ta cũng biết của tính tình sư phụ cho dù nàng muốn dùng các con uy hiếp ta cũng sẽ không lấy cớ, nàng hội gọn gàng dứt khoát nói cho ta biết, chí ít chúng ta đối nàng còn có chỗ tốt , đừng quên nàng muốn ta thắng, hiện tại không phải thời điểm nghiên cứu vấn đề này, chúng ta phải chạy nhanh tìm được các con đã".
Nàng không có tâm tình giải thích này đó, hiện tại trong lòng lo lắng đều là các con ,không thấy được chúng nó lòng của nàng liền bất an.
Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi thấy nàng nói như thế khẳng định cũng không tái hoài nghi lại hỏi: "Phi Tuyết Điệp nhi các con có từng nói qua muốn đến địa phương nào chơi không?"
Vô tình sư thái nói qua các con đã muốn rời đi mười ngày, bọn họ nên chạy đi đâu tìm các con đây ? Cũng phải xác định phương hướng, không nên đi mù quáng.
Vân Phi Tuyết nghĩ đến không nghĩ tới: "Các nàng chưa từng ra cốc bao giờ càng không biết bên ngoài có chỗ nào có thể chơi." Nhưng là lời vừa ra khỏi miệng nàng lại càng thêm lo lắng rồi.
Thiên hạ lớn như vậy nàng nên đi phương hướng nào tìm?
"Nếu là như thế này sư huynh, Phi Tuyết, ta lập tức dùng bồ câu đưa tin cấp sư phụ làm cho sư phụ phái đệ tử Thiên Sơn đến cùng nhau hỗ trợ tìm kiếm." Long Phi nói.
"Hảo! Long Phi ngươi lập tức đi làm, mặt khác ở dùng bồ câu đưa tin cho Cốc Thần làm cho hắn phái thị vệ hoàng cung cũng đi ra ngoài tìm kiếm!"
. Tiêu Nam Hiên nói. Như vậy hẳn là rất nhanh có thể tìm được đứa nhỏ.
"Ân! ta cái này đi làm." Long Phi nói xong xoay người trước rời đi.
Vân Phi Tuyết lúc này lại trước mắt sáng ngời giữ chặt tay hắn nói:" Cùng ta đi ,ta biết tìm ai hỗ trợ rồi?"
"Ai?"
"Nam Cung Thiên."
"Hắn." Tiêu Nam Hiên lập tức phản ứng lại đây, hắn là bang chủ Cái Bang, Cái Bang tin tức trải rộng khắp thiên hạ không người có thể so sánh cho dù mật thám hoàng cung cũng không được bằng.
Thiên hạ thứ nhất đại bang Cái Bang tân bang chủ Cái bang mới nhậm chức không lâu — Nam Cung Thiên, ngồi ở trong thư phòng sửa sang lại văn kiện ,một cái hạ nhân liền tiến vào hồi bẩm nói.
"Bang chủ ! Ngoài bang có một nam một nữ muốn gặp ngài."
"Ai? " Nam Cung Thiên buông trong tay đồ vật thuận miệng hỏi.
"Hồi bang chủ nam tiểu nhân không biết nữ tử nào, nàng nói là giúp tỷ tỷ, gọi Vân Phi Tuyết."
Nam Cung Thiên thân mình lập tức cứng lại, không thể tin được chính mình vừa rồi nghe được ,cấp bách mang theo không thể tin lại hỏi:" Ngươi vừa rồi nói là ai? Hắn nói Vân Phi Tuyết điều này sao có thể?"
Hạ nhân còn chưa kịp trả lời ,một thanh âm quen thuộc thân thiết từ theo ngoài phòng truyền tiến vào.
"Tiểu tử vài năm không thấy cả, tỷ tỷ cũng không nhớ rõ rồi sao?"
Lời còn chưa dứt, người đã muốn đứng ở cửa, mắt đẹp lưu động nhìn trước mắt ngây ngô mỹ nam tử.
Nam Cung Thiên nhìn thân ảnh quen thuộc, dung mạo quen thuộc, tươi cười quen thuộc, thân mình nhoáng lên một cái, hắn đã muốn lấy tay ôm thắt lưng của nàng cảm thụ độ ấm thân thể của nàng, cảm nhận được nàng chân thật tồn tại mới kích động mang theo run run kêu một tiếng: "Tỷ tỷ ngươi còn sống! ngươi thật sự còn sống."
Vân Phi Tuyết mâu trung lóe lệ quang lại làm một cái động tác quen thuộc là gõ đầu hắn nói : "Xú tiểu tử ! ngươi muốn ta chết nha."
"Đau quá." Nam Cung Thiên cũng khoa trương lấy tay vuốt đầu nàng, thật là tỷ tỷ đã trở lại bởi vì trừ bỏ nàng không ai dám gõ đầu của hắn.
Tiêu Nam Hiên phía sau nhìn hắn thân mật ôm thắt lưng của nàng còn bị bọn họ xem nhẹ, trong lòng không phải tư vị nhẹ giọng ho khan vài cái nhắc nhở bọn họ chú ý.
Nam Cung Thiên thế này mới buông ra Vân Phi Tuyết, sắc mặt nhưng không có một tia xấu hổ cùng xin lỗi ôm quyền nói: "Vương gia."
Tiêu Nam Hiên gật gật đầu.
"Tỷ tỷ ngươi hôm nay là tới xem ta à? vài năm nay ngươi đi đâu thế?" Nam Cung Thiên lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên thân thể của nàng ,hắn chỉ quan tâm tỷ tỷ.
"Tiểu tử việc này sau này ta sẽ nói cho ngươi, hôm nay ta tới là tìm ngươi có sự tình trọng yếu." Nghĩ đến Điệp nhi cùng Bình nhi, sắc mặt Vân Phi Tuyết lập tức biến lo lắng trầm trọng.
Nam Cung Thiên nhìn đến nàng thay đổi sắc mặt cũng trong lòng căng thẳng "tỷ tỷ làm sao vậy? Đã xảy ra sự tình gì?"
"Tiểu tử Cái Bang tin tức là nhanh nhất ,ta muốn ngươi giúp ta tìm hai cái tiểu cô nương giống nhau." Vân Phi Tuyết nói đến.
"Đứa nhỏ?" Nam Cung Thiên sửng sốt nhưng là lập tức đáp: "Hảo." Chỉ cần là tỷ tỷ phân phó hắn liền nhất định sẽ đi làm không cần biết nguyên nhân.
"Cám ơn ngươi tiểu tử." Vân Phi Tuyết có chút cảm động, năm năm nay hắn vẫn là giống như trước đây ,phân tình ý này thật sự khó được.
"Tỷ tỷ! đứa nhỏ bộ dáng như thế nào? Ngươi họa cho ta như vậy sẽ càng dễ dàng một chút." Nam Cung Thiên đột nhiên nghĩ đến nói, nếu có rồi bức họa phỏng chừng không ra hai ngày có thể có tin tức.
Tiêu Nam Hiên vẫn đứng ở một bên, thế này mới nhớ tới bọn họ chỉ lo lắng đứa nhỏ cư nhiên đã quên vẽ ra hình dáng hai con, phái người đi ra ngoài tìm cũng vội vàng nói đến: " Phi Tuyết ngươi mau vẽ đi ,như vậy hai đứa nhỏ sẽ càng dễ dàng tìm được."
Vân Phi Tuyết gật gật đầu đi đến bàn viết ,mở ra mặt trên giấy trắng, cầm lấy bút lông cẩn thận vẽ.
Tiêu Nam Hiên đứng ở một bên, càng xem tâm tình càng kích động, khuôn mặt các con càng lớn càng giống nàng, thâm thúy con ngươi đen lộ ra sủng ái ôn nhu, đây là nữ nhân của hắn và con gái hắn chưa từng đã gặp mặt.
"Tỷ tỷ các nàng là ai? "Nam Cung Thiên giật mình nhìn bức họa , trên đó cô gái giống tỷ tỷ phải bảy phần, các nàng làm sao lại giống tỷ tỷ ?
" Con gái của ta!" Vân Phi Tuyết ngừng bút đáp, giữa đôi mắt đẹp lộ ra hào quang mẫu thân từ ái.
"Con gái của tỷ tỷ ?" Nam Cung Thiên lần hai kinh ngạc nhưng là hắn không có thời gian truy vấn mà là giương giọng hô:" Người tới."
"Bang chủ có gì phân phó." Một cái hạ nhân đi vào mà nói đến.
"Đem bức họa này đưa cho các họa sĩ sao chép sau đó phân phát cho các phân đà, nếu phát hiện hai cái hài tử này lập tức báo, hơn nữa nhất định phải bảo vệ tốt các nàng, không được đã bị một tia thương tổn." Nam Cung Thiên phân phó nói sau đó đem bức họa đưa cho hạ nhân.
"Vâng" Hạ nhân vội vàng xoay người rời đi.
"Tiểu tử! cám ơn ngươi, có tin tức nhất định phải cho ta biết." Vân Phi Tuyết nói ,nàng cũng phải đi tìm nữ nhi.
"Tỷ tỷ! không bằng ngươi chờ ở nơi này, ta cam đoan không ra hai ngày có thể có tin tức đứa nhỏ, nếu ngươi phải rời khỏi , nói không chừng sẽ không gặp được đứa nhỏ, hãy tin tưởng ta. " Nam Cung Thiên kiên định nói, hắn cũng biết nàng là không có hướng đi tìm đứa nhỏ, nếu có sẽ không sẽ tìm hắn đến hỗ trợ.
"Ta không phải không tin ngươi! chính là..." Vân Phi Tuyết vừa muốn cự tuyệt, Tiêu Nam Hiên liền giành trước nói: "Phi Tuyết hắn nói đúng đó, ta tin tưởng lấy Cái Bang cùng mật thám hoàng cung năng lực không ra hai ngày nhất định sẽ có tin tức cùng với ngươi không hề có mục đích đi ra ngoài tìm kiếm, không bằng chờ ở nơi này, có tin tức gì, chúng ta lập tức có thể biết."
Nàng suy nghĩ một chút nhìn bọn họ đã lâu mới gật gật đầu.
Nam Cung Thiên thế này mới hỏi: "Tỷ tỷ mấy năm nay ngươi đi đâu thế? Còn có đứa nhỏ là chuyện gì xảy ra?" Hắn đều rất muốn biết.
Vân Phi tuyết thế này mới đem chính mình trải qua năm năm nói lại một lần mới nói: "Sự tình chính là như vậy, hiện tại không biết bọn họ chạy chạy đi đâu rồi?"
"Tỷ tỷ không cần lo lắng, các nàng sẽ không có việc gì." Nam Cung Thiên an ủi nói, thì ra mấy năm nay nàng đều ở Vô tình cốc, đột nhiên lại nghĩ tới chính mình hơn một tháng khi các tiền bối bao vây công kích , nữ tử áo trắng, người cứu mình cực kỳ giống nàng hỏi: "Tỷ tỷ người lần trước cứu ta là ngươi?"
Vân Phi tuyết cười một chút gật gật đầu.
Nam Cung Thiên đột nhiên có chút tức giận nhìn nàng: "Tỷ tỷ nếu nhìn thấy ta lại xuất thủ cứu giúp vì sao không nhận ta?" Mệt hắn nhiều năm thế này luôn mãi tưởng niệm nàng, thế mà gang tấc trong lúc đó lại cùng hắn gặp thoáng qua. Điều này làm sao cho hắn không tức giận được ?
"Tiểu tử giận à ?" Vân Phi Tuyết nhìn hắn giải thích nói:" Ta là tưởng thời điểm mang theo đứa nhỏ rời đi Vô tình cốc sẽ đến xem ngươi bởi vì lúc ấy ta còn không thể cho ngươi biết ta còn sống bởi vì đây là mệnh lệnh của sư phó.
Nam Cung Thiên có chút đau lòng nhìn nàng, nguyên lai nàng là có sự bất đắc dĩ ,xem ra này năm năm nàng sống cũng không tốt quá.
p.s: Votes và cmt nếu bạn thấy nó xứng đáng :)
~ temmmm~ đi ạ :)) (ai vào an ủi tâm sự với t đi )