"Bổn vương hình như không có giam cầm tự do của ngươi." Tiêu Nam Hiên đột nhiên thốt ra một câu.
Vân Phi Tuyết hoài nghi nhìn hắn, lời này của hắn là ý tứ gì? Không khỏi thốt lên:"Ý của ngươi là ta có thể tự do ra phủ sao?"
"Bổn vương đã từng nói không thể sao?" Khóe môi Tiêu Nam Hiên gợi lên một độ cong tuyệt đẹp.
"Ngươi đã quên rằng ngươi từng nói, chỉ có người chết mới có thể rời khỏi Vương phủ của ngươi." Vân Phi Tuyết lạnh lùng liếc hắn, hôm nay hắn có ý tứ gì?
"Đó là rời đi, không phải ra phủ, cái này và cái đó khác nhau ngươi không hiểu sao?" Tiêu Nam Hiên nhìn nàng, cầm lấy chén trà trên bàn thưởng thức.
Đến tột cùng hắn là có ý tứ gì? Vân Phi Tuyết nghi hoặc nhìn hắn, hắn cho nàng ra phủ, có âm mưu gì sao? Hắn sẽ tốt bụng như thế sao?
"Vân Phi Tuyết, từ hôm nay trở đi, ngươi có thể tự do ra vào Vương phủ, cũng có thể sử dụng quyền lợi Vương phi của ngươi." Tiêu Nam Hiên đột nhiên nói, đương nhiên hắn là cố ý cho nàng ra ngoài, cùng Vân Hạc tiếp xúc.
"Tiêu Nam Hiên, ngươi có mục đích gì?" Vân Phi Tuyết dõi theo hắn, đột nhiên đối xử với nàng tốt như vậy, không phải rất gian trá sao, lập tức trở nên cảnh giác, nàng sẽ không bị vẻ bề ngoài mê hoặc.
"Bổn vương có thể có mục đích gì ? Cũng là ngươi có tật giật mình?" Con ngươi đen nhánh của Tiêu Nam Hiên nhìn nàng chằm chằm, chỉ sợ hết thảy biểu hiện của nàng đều là giả, trách không được nàng không sợ khổ hình, không sợ xà quật, nguyên lai là do Vân Hạc bí mật huấn luyện, hiện tại hắn cũng mới biết được, vì cái gì nàng cùng lời đồn đãi hoàn toàn không giống.
"Mặc kệ ngươi có mục đích gì, bất quá khó có thể được ngươi đại từ đại bi như vậy. Hiện tại ta muốn ra Vương phủ được không?" Khó có được cơ hội như vậy, nàng đương nhiên muốn nắm giữ, ngày nào đó hắn có thể sẽ thay đổi chú ý.
"Đương nhiên có thể." Tiêu Nam Hiên cười lạnh trong lòng, vừa nghe có thể ra Vương phủ, nàng liền khẩn trương muốn ra, phải đi thương nghị ám sát hắn thế nào sao?
"Tiểu Đào." Có được sự cho phép của hắn, Vân Phi Tuyết giương giọng hô.
"Tiểu thư, người tìm nô tỳ." Tiểu Đào từ bên ngoài đi vào, thấy Tiêu Nam Hiên, thân thể sụp xuống, quỳ trên mặt đất nói: "Nô tỳ bái kiến Vương gia."
Tiêu Nam Hiên khoát tay, cho phép nàng đứng lên.
"Tiểu Đào, đi, chúng ta đi ra phủ chơi." Vân Phi Tuyết thực hưng phấn, nữ hài tử ai không thích đi dạo phố, nhưng kiếp trước nàng đều đáp ứng huấn luyện, nhiệm vụ là trên hết, rất ít đi dạo phố.
"Ân." Tiểu Đào mặc dù có chút nghi hoặc, các nàng có thể ra phủ sao, nhưng Vương gia ở đây, nàng không dám nhiều lời.
"Đúng rồi." Vừa muốn ra khỏi cửa, Vân Phi Tuyết đột nhiên xoay người, vươn tay nói: "Ta không có bạc, nếu cho phép ta ra phủ, vậy cấp cho ta bạc đi."
Tiêu Nam Hiên nhìn nàng tay đưa đến gần người hắn, lấy ra từ trong lòng hai đĩnh bạc nói: "Mua thứ khác này nọ, ngươi có thể cho bọn họ đến Vương phủ tính tiền."
"Đã biết, ta đi đây, bái bai." Vân Phi Tuyết hướng về phía hắn lắc lắc tay.
Tiêu Nam Hiên ở phía sau sửng sốt, bái bai là ý tứ gì? Là nàng không cẩn thận nói ra tiếng lóng sao? Vung tay lên, một hắc y nhân không tiếng động liền đáp xuống trước mặt hắn.
"Đi theo Vương phi, nàng làm gì cũng đừng xen vào, rồi đem hành tung của nàng hồi báo cho bổn vương ." Hắn phân phó.
"Dạ, Vương gia, thuộc hạ hiểu được." Hắc y theo sau liền biến mất.
Vân Phi Tuyết vui vẻ tiêu sái đi đến ngã tư phồn hoa trên đường, nàng cùng Tiểu Đào mỗi người cầm trong tay một chuỗi mứt quả ghim thành xâu, vừa đi vừa ăn cùng nhìn ngó.
"Tiểu thư, xem trang sức này đi, mua một cái đi." Trong rổ của một lão nhân là vài miếng gỗ điêu khắc thành sai tử hình phượng hoàng, con bướm, nhưng nàng nhìn vào sắc đẹp của đống đồ vật, cái nào trông cũng rất sống động, rất được.
Vân Phi Tuyết nhìn thấy bà ta tóc hoa râm, run rẩy chống gậy, rất là thê lương, nàng đau lòng, lập tức nói: "Được rồi, bà bà, ta mua hết." Sau đó bỏ vào rổ của lão bà một đĩnh bạc, lấy trâm cài tóc bằng gỗ đem đi, nàng có thể đưa cho nha đầu ngốc dùng.
"Không, tiểu thư, cái này nhiều lắm, ta không thể lấy được." Lão nhân cuống quít lấy bạc đem ra.
"Bà bà, người cầm đi, coi như ta mua tram càu tóc này của người, về sau thấy người, ta trực tiếp lấy là được." Vân Phi Tuyết rất nhanh đưa bạc cho nàng.
"Tiểu thư, cám ơn ngươi, người tốt sẽ có hảo báo.." Lão bà bà không từ chối nữa, chính là nhìn nàng bà ta càng không ngừng cảm kích.
"Tiểu Đào, chúng ta đi thôi." Vân Phi Tuyết cười cười.
"Tiểu thư, người mua nhiều trâm cài tóc như vậy làm gì?" Tiểu Đào nhìn một cái trâm cài tóc trong tay hỏi.
"Cầm lấy, ngươi một cái ta một cái, còn lại cất đi." Vân Phi Tuyết nói xong, cầm lấy một cái, đặt ở trên đầu nàng ta, sau đó tự đeo một cái hỏi: "Thế nào? Có đẹp không?"
"Đẹp thì có đẹp nhưng là tiểu thư từ khi nào dùng loại trâm cài tóc bằng gỗ này? Tháo ra đưa cho ta đi." Tiểu Đào nói, thứ này giá rất rẻ, tiểu thư như thế nào có thể mang?
"Trâm cài tóc bằng gỗ thì làm sao? Đẹp là được rồi, đi thôi, đi xem có cái gì xem không?" Vân Phi Tuyết không cho là đúng nói.
Nàng đi thẳng, nhìn thẳng, đột nhiên cùng người đối diện đi tới đụng vào nhau.
"Thực xin lỗi." Vội vàng giải thích, ngẩng đầu liền phát hiện một công tử toàn thân lãnh khí đang dùng loại mâu quang như thế nào yêu hận đan xen nhìn nàng chằm chằm.
"Là ngươi." Vân Phi Tuyết kinh ngạc kêu lên, hắn không phải Dạ công tử sao, vội vàng hỏi: "Thương thế của ngươi đỡ chưa?"
Đây là nàng đang quan tâm sao? Nhìn ánh mắt không có chút xin lỗi của nàng, nhớ đến bộ dáng khi thấy máu của nàng, mâu quang của Dạ Phong trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Tuyết nhi mà hắn yêu cư nhiên là nữ tử long dạ độc ác như thế sao, điều này làm cho hắn không thể chấp nhận.
"Ta đi trước." Cảm nhận được trong mắt hắn bắn ra hàn khí, Vân Phi Tuyết biết thời điểm nàng đâm vào ngực hắn, cũng giết đi tình yêu của hắn đối với 'Tuyết nhi', bất quá như vậy cũng tốt, dù sao nàng không phải nàng ta, không thể đáp lại cảm tình của hắn.
Xoay người bước đi, cánh tay lại đột nhiên bị hắn giữ chặt, hắn không nói được một lời, kéo nàng đi.
"Tiểu thư, Dạ công tử, người muốn làm gì? Người mau buông tay." Tiểu Đào ở phía sau đuổi theo.
Dạ Phong vẫn lôi kéo Vân Phi Tuyết đi trong khắp mọi ngõ ngách, sau đó mới buông tay nàng ra.
"Tiểu thư người không sao chứ." Tiểu Đào đuổi theo, thở hổn hển hỏi.
"Ta không sao, Tiểu Đào." Vân Phi Tuyết kéo nàng, khiến nàng đứng qua một bên, sau đó nhìn hắn nói: "Dạ công tử, ngươi có chuyện gì thì nói đi."
"Tuyết nhi, ngươi thật sự mất trí nhớ rồi sao?" Dạ Phong nhìn nàng chằm chằm, hắn thậm chí từng nghĩ, bởi vì gả vào vương phủ, có phải hay không nàng muốn làm cho hắn chết tâm.
"Dạ công tử, nếu không có mất trí nhớ, ngươi cho là Tuyết nhi ngươi yêu sẽ hạ thủ, nhẫn tâm đâm ngươi bị thương sao?" Vân Phi Tuyết nhìn hắn hỏi ngược lại, nàng hiện tại chính là muốn hắn chết tâm, nàng cũng đột nhiên nhớ tới, Vân Hạc ngày đó từng nói, mạng của hắn cùng nương đều nắm trong tay nàng.
Dạ Phong nắm tay lại thật chặt. Tuyết nhi của hắn sẽ không làm thế, cho dù là vì bảo hộ hắn, nàng cũng quyết sẽ không xuống tay thương tổn hắn.
"Mặc kệ trước kia từng xảy ra cái gì, ta đã muốn không phải Tuyết nhi ngày xưa rồi, hiện tại ta chỉ là Vương phi của Quỷ Vương, đối với ngươi không có chút trí nhớ nào." Vân Phi Tuyết nhìn hắn, không có một tia cảm tình.
Dạ Phong nhìn thấy trong mắt nàng hoàn toàn vô tình, trong đôi mắt lạnh như băng hiện lên một tia thống khổ, Tuyết nhi của hắn thật sự thay đổi, hắn cũng nên hết hi vọng rồi.
Vân Phi Tuyết nhìn hắn một cái, sau đó nói:"Tiểu Đào, chúng ta đi thôi."
"Chờ một chút." Dạ Phong ở phía sau đột nhiên gọi nàng lại, nàng liền xoay người.
"Ngươi ở vương phủ có khỏe không?" Hắn vẫn là nhịn không được muốn quan tâm nàng, vô tình cũng thế, hắn vẫn là hy vọng nàng có thể khỏe mạnh.
"Ta tốt lắm, ngươi xem bộ dáng của ta giống không tốt sao?" Vân Phi Tuyết cười cười nói.
"Vậy là tốt rồi, tự mình bảo trọng." Dạ Phong nói xong, không liếc nhìn nàng lấy một cái, xoay người rời đi.
Nhìn thân ảnh cô đơn của hắn xoay người rời đi, Vân Phi Tuyết có chút cảm thán, hắn coi như là nam nhân có tình có nghĩa, chính là tiểu thư thật sự cùng hắn không có duyên rồi.
"Tiểu Đào, chúng ta hồi phủ đi." Nàng cũng không còn lòng nào đi nữa.
Trong thư phòng của Vương phủ.
"Vương gia, đây là những nơi Vương phi ghé qua sau khi ra ngoài, cùng với việc làm và người đã gặp." Hắc y thị vệ hồi bẩm.
"Bổn vương đã biết, ngươi đi xuống đi." Tiêu Nam Hiên phất tay, hắc y thị vệ lập tức rời đi, hắn cất bước đi ra thư phòng.
Về phòng rồi, buông xuống những thứ hôm nay mua qua, Vân Phi Tuyết mới phát giác bản thân có chút đói bụng.
"Tiểu Đào ngươi có đói bụng không? Chúng ta đi nấu cơm đi." Nàng làm cái này Vương phi thật sự oan uổng, cỏn phải tự mình đi làm cơm ăn.
"Ân." Đi nửa ngày rồi, Tiểu Đào đã sớm đói bụng, chính là tiểu thư không nói, một cái nô tỳ như nàng làm sao dám nói.
Vừa muốn đi ra cửa liền thấy Tiêu Nam Hiên bước vào.
"Ngươi hôm nay sao lại rảnh như vậy?" Vân Phi Tuyết nhìn hắn một cái, hắn hôm nay thật là kỳ quái, như thế nào đi đến phòng nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Tiêu Nam Hiên nhìn bộ dáng muốn đi ra cửa của nàng hỏi.
"Nấu cơm, còn có thể đi đâu? Vương gia, ngươi sẽ không quên chứ, ngươi từng phân phó, đồ của ta cần phải tự ta chuẩn bị, ta đói bụng, ta muốn đi." Vân Phi Tuyết nói xong, muốn đi.
"Không cần, bổn vương đã phân phó qua, về sau bữa tối của Vương phi sẽ dùng cùng bổn vương." Tiêu Nam Hiên nói, đây chính là cấp cơ hội cho nàng tiếp cận hắn.
Nghe được hắn nói như vậy, Vân Phi Tuyết ngưng cước bộ, xoay người lại, nghi hoặc theo dõi hắn:"Tiêu Nam Hiên, ngươi hôm nay uống lộn thuốc rồi sao?" Như thế nào đột nhiên đối xử với nàng tốt như vậy? Đến mức làm cho nàng có điểm không thích ứng, không biết nên ứng đối thế nào.
"Ha ha." Tiêu Nam Hiên đột nhiên nở nụ cười, tay kéo nàng qua, đem nàng ôm vào trong ngực nói: "Bổn vương đối tốt với ngươi không được sao?"
Vân Phi Tuyết lập tức giãy ra nói: "Mặc dù có mùi âm mưu, bất quá ta nhận, đi thôi, ta đói bụng rồi." Nàng cũng không phải trời sinh thích ngược đãi, ngày tốt lành ai lại không nghĩ tới.
Vừa đến đại sảnh liền thấy đồ ăn đã dọn xong, Long Phi đang ngồi ở nơi đó.
"Long Phi." Vân Phi Tuyết làm cái tiếp đón nhiệt tình.
Long Phi sửng sốt nhìn bọn họ đi vào cùng nhau, nhưng là lập tức liền che dấu, khôi phục nụ cười đầy mê hoặc:"Phi Tuyết, ngươi đã đến rồi, dùng bữa đi."
"Hảo." Vân Phi Tuyết không chút khách khí ngồi xuống an vị.
"Sư huynh." Long Phi lại kêu.
"Long Phi, ngồi đi." Tiêu Nam Hiên cũng ngồi xuống.
Vân Phi Tuyết rất nhanh liền ăn no, buông bát thỏa mãn nói:"Các ngươi từ từ dùng, ta ăn xong rồi, đi trước đây." Không đợi bọn họ trả lời, đứng dậy liền rời đi.
"Sư huynh, ngươi............." Long Phi vừa muốn nói chuyện, đã bị hắn xen ngang.
"Long Phi, ta biết ngươi định hỏi cái gì." Tiêu Nam Hiên sau đó phất tay, ý bảo nha hoàn cùng hạ nhân đứng ở một bên lui xuống, sau đó lạnh lùng nói :"Lão già Vân Hạc kia cư nhiên muốn lợi dụng nữ nhân của hắn đến ám sát ta, sau đó phò tá Thái tử đăng cơ lần nữa, bất quá ta thật bội phục hắn, hắn cư nhiên có thể đem Vân Phi Tuyết huấn luyện bí ẩn như thế, thế cho nên người của ta đều không thám thính được."
"Đã sớm biết Vân Hạc không đơn giản như vậy, nguyên lai là như thế, vậy sư huynh tính thế nào?" Long Phi sắc mặt ngưng trọng.
"Làm sao bây giờ? Đương nhiên là tương kế tựu kế, ngươi cũng biết, lão thần từng phò tá Thái tử, ta đã sớm muốn giải quyết bọn họ, chính là lúc ấy sợ bên trong triều không ổn, cho nên mới buông tha cho bọn họ, hiện tại là hắn tự mình muốn chết, vừa lúc cho ta một cái lý do mưu đồ tạo phản." Khóe môi của Tiêu Nam Hiên tạo ra một nụ cười lạnh.
"Cho nên, sư huynh mới đột nhiên thay đổi đối xử với nàng, cố ý mê hoặc nàng, cấp nàng cơ hội sao?" Ăn ý nhiều năm, hắn ta lập tức đoán được.
"Không sai." Hắn chính là nghĩ như vậy.
"Hảo, ta đây cũng âm thầm đi thăm dò một chút, đến lúc đó một lưới bắt gọn." Long Phi gật đầu nói, không biết từ khi nào, hắn đều một lòng tận tụy giúp sư huynh.
Vân Phi Tuyết nằm trên giường, nhớ đến hành vi khác thường của Tiêu Nam Hiên, nàng sẽ không tin tưởng hắn đột nhiên chuyển biến tốt như vậy, đang lúc nghi hoặc, cửa đột nhiên bị đẩy ra, thấy người tới, nàng lập tức trở nên cảnh giác.
"Ngươi đến làm cái gì?"
Tiêu Nam Hiên cất bước đi đến bên giường ngồi vào cạnh nàng, lấy tay bung mái tóc của nàng ra, khóe môi gợi lên một nụ cười dụ hoặc nói: "Đây là Vương phủ của bổn vương, ngươi là Vương phi của bổn vương, ngươi nói xem bổn vương đến làm gì?"
Vân Phi Tuyết ánh mắt cảnh giác theo dõi hắn, chẳng lẽ hắn muốn ngủ lại trong này?
"Thời gian không còn sớm rồi, ngủ đi." Tiêu Nam Hiên ôm nàng, hắn đã muốn đem cơ hội đưa đến trước mặt nàng rồi, tùy khả năng động thủ của nàng thôi.
"Tiêu Nam Hiên, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không phải rất hận ta sao?" Vân Phi Tuyết giãy ra khỏi ôm ấp của hắn, mỹ mâu gắt gao theo dõi nàng, hắn đang làm cái quỷ gì?
"Hận, bổn vương từng nói là nữ nhân bổn vương đều hận, nhưng bổn vương là nam nhân, đương nhiên phải cần, mà ngươi là Vương phi của bổn vương, ngươi có nghĩa vụ phải hầu hạ bổn vương." Con ngươi đen lấp lánh đầy thâm thúy của Tiêu Nam Hiên đánh giá dáng người của nàng đầy hứng thú, trong lòng lại cười lạnh, đây là nàng đang lạt mềm buộc chặt sao?
"Tiêu Nam Hiên, ngươi nói cho ta biết, trong Vương phủ của ngươi không có tiểu thiếp hay nữ nhân cho ngươi phát tiết thú tính sao? Nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì ? Nói ra, cùng nhau trong lòng hiểu rõ, ta sẽ hợp tác với ngươi." Vân Phi Tuyết là bộ dáng lật bài ngửa, nàng không phải là dạng nữ tử không biết gì, đột nhiên tốt lạ kỳ, nhất định là có âm mưu cáo già.
"Ngươi nói không sai, Vương phủ đã có tiểu thiếp của bổn vương, nhưng ngươi đừng quên ngươi cũng là nữ nhân của bổn vương, huống hồ ngươi lại quốc sắc thiên hương như vậy, bổn vương không có lý do gì buông tha cho ngươi để đi tìm người khác, không phải sao?" Tiêu Nam Hiên khóe môi mỉm cười, mâu quang lại không có một tia cảm tình, lạnh như băng.
Vân Phi Tuyết theo dõi hắn, biết hắn sẽ không đi, vậy chỉ có thể thản nhiên chấp nhận, cuốn chăn xoay người vào trong không thèm nhìn hắn nói: "Ngươi cứ tự nhiên, muốn ngủ ngươi cứ ngủ đi."
Tiêu Nam Hiên mâu quang sắc bén nhìn chằm chằm cái gáy của nàng, bộ dáng không tình nguyện này của nàng là cố ý mê hoặc hắn sao? Sau đó bất ngờ ám sát hắn sao? Tay liền kéo chăn ra tiến vào, gắt gao ôm nàng, hắn càng muốn cho nàng cơ hội.
Nơi thân thể tiếp giáp, Vân Phi Tuyết không cảm thấy ấm áp, mà là cảm giác được từng đợt hàn khí từ bên trong người hắn phát ra, đột nhiên nhớ đến lời nói Long Phi từng nói, trong lòng thở dài, kỳ thật hắn cũng đáng thương, bị người mình yêu nhất phản bội, nhìn Mẫu phi thương yêu nhất chết trước mặt mình, nên thế nào bỏ đi nỗi đau trong tâm?
Nàng không khỏi xoay người, tay ôm lấy thắt lưng của hắn, nghĩ rằng cho hắn một chút ấm áp.
Tay của nàng đột nhiên đặt bên hông của hắn khiến cho Tiêu Nam Hiên thâm mình cứng đờ, năm năm rồi, từ sau khi bị thương tỉnh lại, hắn vốn không cho nữ nhân đụng chạm vào thân thể của mình, cho dù mỗi một lần hoan ái, hắn cũng quyết không cho phép các nàng lấy tay đụng chạm thân thể, sau khi xong việc liền cho các nàng rời đi. Khó chịu vừa định khiến nàng thu tay lại, lại cố nén không động đậy, hắn phải thuyết phục chính mình phối hợp nàng.
Cảm nhận thân thể hắn cứng ngắc thẳng tắp, Vân Phi Tuyết buồn cười ngẩng đầu lên nói đùa: "Dáng vẻ khẩn trương này của ngươi giống như ta muốn cường bạo ngươi vậy, nếu không thích ứng được thì rời đi đi." Nàng cầu còn không được a.
Cường bạo? Tiêu Nam Hiên sửng sốt, thật sự không thể tưởng tượng được nàng có thể nói ra từ ngữ thô tục như vậy, nếu không phải vào đêm động phòng tận mắt thấy lạc hồng của nàng, hắn khẳng định sẽ nghĩ đến nàng đã sớm trải qua hoan ái như thế rồi.
"Ngươi đang mời mọc bổn vương sao? Vậy bổn vương không khách khí rồi." Hắn xoay người một cái đem nàng đặt ở dưới thân, hắn không phải thánh nhân, có một thân thể ngọc ngà ấm áp thơm ngát ở bên người, hắn đã muốn có chút động đậy.
"Xin ngươi, ta mệt chết đi được, ta muốn nghỉ ngơi." Vân Phi Tuyết nhanh chóng đem thân mình dịch sang một bên, tuy rằng dáng người của hắn không tệ lắm, nhưng nàng cũng không dám có hứng thú.
"Bổn vương không phiền." Tiêu Nam Hiên đem nàng giam cầm trong ngực, tay bắt đầu cởi quẩn áo trước ngực nàng....
Vân Phi Tuyết muốn lấy tay ngăn cản hắn, nhưng thân thể hắn vững như ngọc thạch vẫn không nhúc nhích, nàng đơn giản chỉ là không giãy dụa nữa, nhìn hắn, tùy ý hắn đi.
Hạ thân kết hợp chặt chẽ, bắt đầu chuyển động kịch liệt, Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm sắc mặt của nàng đang dần đỏ ửng lên, mâu quang mê ly, lại dị thường bình tĩnh, trong lòng nghĩ rằng nàng sẽ động thủ khi nào?
Kích tình qua đi, Vân Phi Tuyết cố gắng nghiêng người qua một bên nằm ngủ, thời điểm nàng tỉnh lại, bên cạnh đã sớm trống trơn như chưa từng có gì.
"Vương phi, người tỉnh rồi." Tiểu Đào đi vào, vẻ mặt đầy cao hứng mỉm cười.
"Di, tiểu Đào, ngươi có thai sự sao? Khó thấy được ngươi cao hứng như vậy? Nói cho ta nghe một chút." Vân Phi Tuyết nhìn nàng trêu ghẹo nói.
"Vương phi, nô tỳ có thể vui chuyện gì? Nô tỳ là thay Vương phi cao hứng." Tiểu Đào đưa cho nàng khăn lau mặt đã giặt sạch.
"Thay ta cao hứng? Ta có chuyện gì?" Vân Phi Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Vương phi, người không nhận ra Vương gia đột nhiên đối xử với người rất tốt sao? Sáng hôm nay, nha hoàn Vương phủ đối xử với Tiểu Đào cũng không còn giống nữa rồi, không còn vênh váo tự đắc nữa." Tiểu Đào có cảm giác hãnh diện.
"Ha ha, tất cả đều nịnh bợ ngươi sao?" Vân Phi Tuyết cười khẽ một tiếng.
"Vậy thì không phải, chỉ là khách khí hơn, mà người ở phòng bếp sáng sớm liền chuẩn bị đồ ăn sáng rất tốt, đợi Vương phi thức dậy dùng." Tiểu Đào đắc ý nói.
"Vậy ngươi bưng đến giúp ta đi." Vân Phi Tuyết phân phó, nàng cũng rất vừa ý cuộc sống cơm dâng tận miệng, sau đó đột nhiên nghĩ lại nói:"Lấy cả điểm tâm cùng hoa quả đến đây." Nàng muốn đi xem nha đầu ngốc nên phải đáp ứng cho nàng ta.
"Ân." Tiểu Đào lên tiếng đi ra ngoài.
Vân Phi Tuyết nếm qua điểm tâm, đuổi Tiểu Đào đi, dung khăn lụa gói điểm tâm cùng hoa quả lại, cầm theo mộc sia ngày hôm qua, đương nhiên cũng không quên lấy theo trang sức đã chuẩn bị cho mama.
Chính là nàng thật không ngờ, vừa ra khỏi cửa, liền gặp Long Phi từ phía đối diện đi đến, liếc mắt qua tay nải của nàng, ôn nhu mỉm cười nói: "Phi Tuyết, ngươi muốn đi ra ngoài sao?"
"Không phải." Vân Phi Tuyết lắc đầu, sau đó rất thành thật nói:"Ta đi xem hai Vương phi bị điên kia." Nàng biết không cần gạt hắn, Long Phi là người rất thần bí, nếu hắn muốn biết thì rất dễ dàng, cho nên căn bản nàng không cần gạt hắn.