Ôm lấy cơ thể mềm mại đã ngất đi của Ưu Vô Song, Lãnh Như Tuyết lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, động tác của hắn cực kì ôn nhu, phảng phất như đang nâng niu một món chân bảo vô cùng quý giá.
Hắn cúi đầu, một lần nữa nhẹ nhàng áp lên môi nàng một nụ hôn, khàn giọng nói: “Song Nhi, xin lỗi, ta cũng không muốn đối với nàng như vậy, nhưng mà, đây là cách duy nhất, khiến nàng trở về bên cạnh ta! Vì sự an toàn của nàng, ta cần phải giữ nàng bên cạnh ta, ta biết nàng nhất định sẽ trách ta, nhưng ta chỉ có thể làm vậy………”
Hắn biết, nàng đối với việc của Liên Đường năm năm trước vẫn canh cánh trong lòng, trong lòng vẫn còn hận hắn, càng không dễ dàng cùng con trai trở về bên cạnh hắn, cho nên, hắn không thể không bày kế, dụ nàng ra, sau đó cưỡng ép nàng đưa về thất vương phủ.
Còn về phía cửa tiệm, hắn đã phái Ngạo Phong đi nói chuyện với Tiêu Tịch, tin rằng, bây giờ hài tử đã được Ngạo Phong đưa về vương phủ.
Bây giờ sức khỏe của phụ hoàng đã một ngày không bằng một ngày, mâu thuẫn của hắn và Lãnh Như Băng đã ngày càng dâng cao, hắn tuy không có ý với hoàng vị, nhưng hắn cần phải lo cho an nguy của nàng, cho nên, trong thời khắc mẫn cảm này, hắn cần phải giữ nàng bên cạnh hắn mới có thể yên tâm.
Vì nàng, hắn đã chuẩn bị xong tất cả, hắn không tiếc đối đấu với Lãnh Như Băng, cùng hắn ta tranh đoạt hoàngvị mà trước nay hắn không có hứng thú kia, bởi vì, chỉ có thế, hắn mới có thể bảo vệ nàng, mới có thể để nàng tiếp tục lưu lại bên cạnh hắn.
Và lần này, hắn sẽ không cho phép bất cứ một ai gây tổn hại cho nàng, dù cho đó là Lãnh Như Băng cũng không thể, ai cũng không thể đoạt lấy nàng từ bên cạnh hắn đi được!
Lãnh Như Tuyết nhẹ nhàng bế Ưu Vô Song trong vòng tay, ánh mắt rơi vào chiếc lò hương nhỏ, tinh xảo không xa đó, trong ấy, khói nhạt đang bay ra, nhưng cả căn phòng, lại không ngửi được bất kì mùi hương nào.
Đó là hương trầm mà hắn sai người đốt, không màu không mùi, là vì để Ưu Vô Song ngất đi, còn hắn, sớm đã uống thuốc giải.
Hắn biết, dùng thủ đoạn này nhốt nàn bên cạnh hắn, nhưng vậy là rất bỉ ổi, nhưng hắn không thể mạo hiểm, không thể để nàng chịu chút tổn thương nào, cho nên, hắn đường đường là một vương gia, mới bất đắc dĩ phải dùng thủ đoạn bỉ ổi này giữ nàng lại.
Việc này, nếu như bị lục hoàng huynh biết được, nhất định sẽ cười chê hắn? Nhưng mà, hắn đã không còn quan tâm nữa, chỉ cần nàng ở lại bên cạnh hắn là được!
Lãnh Như Tuyết ôm lấy Ưu Vô Song quay người đi ra, lính canh khi nãy dẫn Ưu Vô Song vào đã đứng trước cửa, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết bước ra, liền khẽ cúi người nói: “vương gia.”
Lãnh Như Tuyết khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “chuẩn bị xong chưa?”
Lính canh ấy cung kính đáp: “hồi vương gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, xe ngựa đã đợi sẵn ở cửa sau.”
Nói rồi, hắn ta khẽ dừng lại, rồi nói: “vương gia, Ngạo thị vệ đã phái người đưa tin đến, nói rằng tiểu vương gia đã đưa về phủ an toàn.”
Khóe môi Lãnh Như Tuyết lộ ra nụ cười, Ngạo Phong không hề khiến hắn thất vọng, Tiêu Tịch, đích thực là một nam nhân tốt hiếm gặp, nhưng nàng là của hắn, hắn tuyệt đối không hai tay dâng cho bất cứ một ai!
Lính canh nhìn nụ cười của Lãnh Như Tuyết, cẩn thận nói: “vương gia, thời gian đã không còn sớm, có phải nên về phủ trước không?”
Lãnh Như Tuyết khẽ lắc đầu, sau đó ôm lấy Ưu Vô Song, lớn bước đi về phía cửa sau.
Ra khỏi cửa, chỉ thấy một chiếc xe ngựa không bắt mắt đang lẳng lặng dừng tại đó, lính canh tiến nhanh về trước, vén rèm xe cho Lãnh Như Tuyết, đợi Lãnh Như Tuyết và Ưu Vô Song lên xe, hắn ta mới nhảy lên xe ngựa, sau đó dánh xe đi về hướng thất vương phủ.
Viện tử này cách thất vương phủ không xa, xe ngựa rất nhanh đã đến thất vương phủ, chỉ là xe ngựa không dừng ở trước cửa thất vương phủ, mà là dừng ở cửa sau vương phủ.
Lãnh Như Tuyết bế Ưu Vô Song đi từ cửa sau vào trong vương phủ, sau đó đi về phía Vô Trần điện.
Đến Vô Trần điện, chỉ thấy Ngạo Phong đã đứng chờ ở đấy, nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đến, Ngạo Phong hành lễ, nói: “vương gia.”
Lãnh Như Tuyết chỉ khẽ gật đầu, sau đó trực tiếp bế Ưu Vô Song vào trong tẩm thất, qua một lúc sau, hắn mới bước từ trong tẩm thất ra, nhìn Ngạo Phong nói: “họ đang ở đâu?”
Ngạo Phong đáp: “thuộc hạ đã làm theo dặn dò của vương gia, đã an bài cho tiểu vương gia ở trong Lan các.”
Lãnh Như Tuyết khẽ gật đầu.
Lan các trước nay là viện lạc vắng vẻ trong thất vương phủ, cũng là nơi hiu quạnh nhất, hắn cố ý an bài Vân Nhi và Niệm Nhi ở đó, là vì không muốn để Ưu Vô Song biết được.
Ngạo Phong thấy Lãnh Như Tuyết không lên tiếng, do dự một lúc, lại nói: “vương gia, thái tử đến viếng, bây giờ lục vương gia đang bồi hắn ta ở tiền đường.”
Lãnh Như Tuyết khẽ nhíu hai mày, tuấn nhan phút chốc trầm hẳn, cười lạnh nói: “hắn ta lại có ý định gì đây? Phụ hoàng long thể bất an, hắn ta đã đợi không kịp nữa rồi sao?”
Ngạo Phong trầm mặc một hồi lâu, đột nhiên nói: “vương gia, thái tử là đến cùng thái tử phi, nói là thái tử phi nhớ vương gia, cho nên mới đến thăm.”
Nghe thấy lời của Ngạo Phong, sắc mặt Lãnh Như Tuyết bỗng chốc tái xanh, năm năm trước, Ưu Vô Song đột nhiên mất tích, sau đó không tìm được tung tích, trong tình huống bất đắc dĩ, phụ hoàng vì thể diện của triều đình, miễn cưỡng đè ép tin này.
Cho nên, ngoài những người biết việc này ra, bách tính bên ngoài không hề biết việc này.
Phụ hoàng công bố với bên ngoài rằng, Ưu Vô Song vì thân mang bệnh nặng, cho nên hôn sự đình lại, sua đó thì yên hẳn.
Và việc này, Lãnh Như Băng biết rõ hơn ai hết, bây giờ hắn ta đưa Ưu Lạc Nhạn đến đây, lấy danh nghĩa là đến thăm tỉ tỉ bị bệnh đã lâu, thực tế, lại là vì nhắc lại chuyện cũ, lấy việc này mà đả kích hắn!