Một câu phu quân, tựa như sét đánh ban ngày, đánh mạnh vào tim Lãnh Như Tuyết, cơ thể cao to của hắn, phảng phất như khó mà chịu đựng loạng choạng lùi sau vài bước.
Phu quân? Phu quân! Nàng đã gả người rồi sao? Nàng bây giờ đã là thê tử của Tiêu Tịch sao?
Nhìn cảnh hạnh phúc của một nhà ba người, bức tranh nhu hương ấy, làm tim hắn đau nhói.
Hắn muốn hỏi rõ, nàng có phải thật sự đã thành thân với Tiêu Tịch, nhưng hắn lại không thể nào thốt ra một câu, tim, rất đau rất đau, chỉ có thể đứng nhìn thân ảnh nhỏ bé của nàng biến mất sau cánh cửa.
Ánh mắt Tiêu Tịch thoáng qua tia phức tạp, y nhìn thiếu nữ mĩ mạo không ngừng ngắm nhìn vải vóc sau lưng, trong lòng thầm thở dài.
Mạc Nhã không hề chú ý đến biểu tình của Lãnh Như Tuyết, nàng ta từ sau khi vào tiệm, ánh mắt đã bị những vải vóc ngũ sắc làm cho hoa mắt, không hề phát giác được làn sóng ngầm trong tiệm nhỏ này.
Nàng ta đột nhiên kéo nhẹ tay áo Lãnh Như Tuyết, chỉ một khúc vải hồng nhạt cười nói: “Tuyết, huynh xem khúc vải này thế nào? Đẹp không? Muội muốn mua bộ y phục của nữ tử Tây Diệm các huynh…….”
Đang trong cao hứng, cuối cùng nàng ta cũng phát hiện sự bất thường của Lãnh Như Tuyết, bất giác quay đầu lại nhìn Lãnh Như Tuyết, có chút ngờ hoặc hỏi: “Tuyết, huynh sao vậy?”
Còn Lãnh Như Tuyết lại ngẩn người, trong đầu hắn không ngừng hiện ra cảnh khi nãy Ưu Vô Song ôn nhu gọi Tiêu Tịch là phu quân.
Cảnh tượng ấy, khiến hắn như bị kim đâm phải, hắn đột nhiên đẩy mạnh Mạc Nhã ra, sau đó lớn bước đi ra ngoài.
Mạc Nhã nhìn thấy Lãnh Như Tuyết đột nhiên rời khỏi, cũng hoang mang, nàng ta có chút không nở nhìn khúc vài màu hồng ấy, cắn môi, chỉ còn cách không vui dậm chân, quay người đuổi theo.
Ra khỏi gian bố trang nhỏ ấy, sắc mặt Lãnh Như Tuyết âm trầm trực tiếp lên chiếc xe ngựa đợi sẵn bên ngoài, hai tay hắn siết chặt, tiếng phu quân rõ ràng ấy, không ngừng hiện lên trong đầu hắn, và tim hắn lại đang rỉ máu!
Năm năm rồi, năm năm nay, hắn không ngừng phái người tìm nàng, nhưng mà một lần rồi lại một lần khiến hắn thất vọng, hắn cơ hồ đã hoàn toàn bỏ cuộc, vô hồn từ biên cương trở về thì lại phát hiện, thì ra nàng luôn ở trong kinh thành, ở dưới tầm mắt của hắn.
Gặp lại nàng, hắn tưởng rằng ông trời quyến luyến hắn, nhưng mà chưa từng nghĩ qua, đây mới chính là sự trừng phạt lớn nhất mà ông trời dành cho hắn!
Hắn đã từng nghĩ qua, nếu như năm ấy nàng không chết, vậy thì, những năm này, nàng sống như thế nào? Nàng có tha thứ cho hắn, một ngày nào đó sẽ trở về bên cạnh hắn? Bởi vì, nàng dù sao đi nữa cũng mang thai hài tử của hắn!
Nhưng hắn không ngờ, khi lòng hắn đau như cắt, vô hồn đánh giặc ở biên cương, nàng lại sớm tìm được hạnh phúc của nàng và Tiêu Tịch, thành thân cùng với người nam tử đã từng chiếm trọn trái tim nàng.
Từ nụ cười tươi của nàng, hắn có thể nhìn ra, những năm nay, nàng nhất định sống rất tốt, bởi vì, nàng đã xem hắn tựa như người xa lạ, Tiêu Tịch là một nam nhân ôn nhu, y sẽ âm thầm bảo vệ nàng, cho nên, nàng nhất định hạnh phúc!
Chỉ là, nhìn thấy những cảnh này, nhìn thấy hài tử mình gọi người nam nhân khác là cha, trong lòng hắn sao lại khó chịu như vậy? Khi nàng mỉm cười hạnh phúc, ôn nhu gọi người nam nhân khác là phu quân, tim hắn đau đớn tựa như bị kiếm bén đâm vào.
Nàng đã sớm quên hắn rồi, dưới sự tổn hại do hắn gây ra với nàng, nàng đã yêu người nam nhân khác, và thành thân cùng người nam nhân khác. Còn hắn, lại không thể quên được nàng, trong năm năm nay, hắn phát hiện, hắn căn bản chưa từng quên nàng!
Một lần nữa tương ngộ, là sự trừng phạt mà ông trời dành cho hắn, trừng phạt hắn vì từng làm tổn hại nàng!
Xe ngựa, dần dần rời khỏi, ánh mắt Lãnh Như Tuyết vẫn dán chặt gian bố trang không bắt mắt ấy, mím chặt đôi môi mỏng, nhướn nụ cười khổ.
Sương Vân bố trang? Nàng thật nhẫn tâm, ngay cả tên của mình cũng bỏ sao? Hay là nàng vì muốn quên hắn, mà ngay cả tên mình cũng không muốn nhắc đến?
Mạc Nhã nhìn theo ánh nhìn của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia phức tạp, nàng ta đột nhiên nhìn Lãnh Như Tuyết nói: “Tuyết, huynh quen biết người nữ tử đó sao? Nàng ta là ai vậy?”
Mãi cho đến khi không còn nhìn thấy gian bố trang ấy, Lãnh Như Tuyết mới thầm thu lại ánh nhìn, hắn nhìn Mạc Nhã, đáp: “nàng ấy là………….”
Vừa nói ra, hắn lại phát hiện mình không biết phải nói tiếp thế nào, nàng là ai? Nàng là Ưu Vô Song, từng là vương phi của hắn, là người mà hắn yêu sâu đậm, là người nữ nhân khiến hắn đau khổ trong năm năm nay, nhưng lại chưa từng quên đi được, là mẫu thân của hài tử hắn, nhưng mà, nay nàng đã là thê tử của người khác, là người không có chút quan hệ gì với hắn.
Cảm giác đau nhói trong lòng, một lần nữa tràn ngập lòng hắn, sâu trong đáy mắt đen của hắn thoáng qua tia đau khổ, hai tay lần nữa vô thức nắm chặt thành quyền.
Hắn phát hiện, hắn ngay cả tư cách trách nàng, hận nàng cũng không có, bởi vì những việc này, đều là hắn tự làm tự chịu, là hắn đã gây ra, nếu như khi ấy, hắn không do dự không dứt, sớm chút hiểu rõ tình cảm của mình đối với Liên Đường, vậy thì nàng sẽ không bị tổn thương, càng không thương tâm tuyệt vọng rời hắn mà đi.
Tất cả những việc này, đều là hắn, là sai lầm của hắn, dù nàng mang thai hài tử của hắn thành thân cùng người khác, hắn cũng không thể trách nàng, bởi vì, đều là do hắn nàng mới như thế, hắn có tư cách gì trách nàng chứ? Những việc này, chẳng phải đều là lỗi của hắn sao?