Năm năm sau.
Kinh thành.
Một chiếc xe ngựa hào hoa, từ từ đi trên con đường náo nhiệt, một góc của xe ngựa bị vén lên, một thiếu nữ mĩ mạo đang hưng phấn nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Đột nhiên, thiếu nữ quay đầu lại nói với người nam nhân tuấn mĩ ngồi trong xe ngựa: “Tuyết, đây chính là kinh thành của các huynh sao? Phồn hoa so với Đại Mạc của muội nhiều!”
Nam nhân tuấn mĩ mặt không biểu cảm, chỉ lãnh đạm ‘ừ’ một tiếng, sau đó trầm mặc không nói gì.
Năm năm rồi, một lần nữa trở về kinh thành, nghe âm thanh náo nhiệt bên ngoài, lòng hắn thầm đau nhói.
Năm năm trước, trong lúc hắn từ bỏ tất cả, xin ý chỉ phụ hoàng, cùng Lãnh Như Phong đích thân xuất binh tiến về biên cương, cùng Tử Việt quốc giao chiến, là vì muốn rời xa nơi này, rời xa nơi đau lòng này.
Một trận chiến kéo dài năm năm, trong năm năm này, hắn cả ngày bận việc chiến sự, mai mộc bản thân, hắn tưởng rằng, rời xa kinh thành, hắn sẽ quên nàng, nhưng hắn phát hiện, trong năm năm nay hắn căn bản không thể nào quên nàng.
Bất kể chiến sự có khẩn trương bao nhiêu, hắn có bận bao nhiêu đi nữa, thì trong đêm khuya thanh vắng, hắn đều bất giác nhớ đến nàng, cảm giác nhớ nhung mãnh liệt ấy, không giờ khắc nào không gậm nhấm trái tim hắn.
Năm năm trước, hắn lấy lí do chiến sự, chạy trốn khỏi kinh thành, tuy thân hắn ở biên cương, nhưng chưa từng dứt tìm kiếm nàng, tuy nhiên, trong năm năm này, hắn lại không có được chút tin tức gì liên quan đến nàng.
Dần dần, lòng hắn đã chết, hắn cũng xác định, có lẽ trong lúc rơi xuống vực, nàng đã không may, nhưng tuy biết là thế, nhưng lòng hắn vẫn không thể nào từ bỏ, chỉ có trong chiến tranh tàn khốc, hắn mới có thể giảm bớt đi nỗi đau trong lòng mình.
Tuy nhiên, chiến sự, cũng có lúc phải kết thúc, sau khi chiến tranh kết thúc, hắn cũng bị phụ hoàng hạ một đạo thánh chỉ triệu về.
Xe ngựa bỗng dừng lại, ngắt đi mạch trầm tư của Lãnh Như Tuyết, hắn nhíu mày, vén rèm xe ngựa lên, đang định hỏi có chuyện gì thì ánh mắt hắn đã rơi xuống một thân ảnh nho nhỏ trước xe ngựa.
Đó là một bé trai khoảng bốn năm tuổi, lúc này đang bò giữa đường khóc lớn.
Lãnh Như Tuyết vốn dĩ không quản chuyện người khác, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng sợ hãi bất lực của đứa bé ấy, hắn lại bước xuống ngựa, đi đến đó, nhẹ nhàng bế bé trai dậy.
Còn bé trai ấy sau khi được Lãnh Như Tuyết bế dậy thì không khóc nữa, nhìn Lãnh Như Tuyết nở nụ cười.
Thiếu nữ mĩ mạo kia cũng theo xuống xe ngựa, sau khi nàng ta nhìn rõ dung mạo của bé trai ấy, đột nhiên kinh hô một tiếng, nói: “Tuyết, huynh nhìn xem, đứa bé này rất giống huynh!”
Lãnh Như Tuyết không hề để tâm lời của thiếu nữ mĩ mạo, mà chỉ khẽ mỉm cười với bé trai, dịu dàng giọng nói: “sao ngươi lại một mình chạy ra đây! Cha mẹ ngươi đâu?”
Bé trai giơ bàn tay bụ bẫm chỉ vào một gian bố trang (cửa hàng bán vải) không xa đó, ni nô nói: “mami ở đó, cha cũng ở đó!”
Thuận theo hướng chỉ của bé trai, Lãnh Như Tuyết nhìn thấy mấy chữ Sương Vân bố trang.
Hắn nhíu mày, bởi vì hắn không hiểu mami mà bé trai nói là gì, nhưng mà, nếu như bé trai nói cha ở đấy, vậy thì, hắn sẽ đưa bé trai về đó.
Nghĩ tới đây, Lãnh Như Tuyết thèm quan tâm tiếng hô của thiếu nữ mĩ mạo, ôm lấy bé trai, đi về phía gian bố trang ấy.
Tuy nhiên, chính vào lúc hắn sắp đi đến gian bố trang ấy, đột nhiên một nữ tử từ bên trong đi ra, lo lắng như đang tìm gì đó, miệng không ngừng gọi: “Niệm Nhi?”
Nghe thấy tiếng của nữ tử ấy, bé trai được Lãnh Như Tuyết ôm trong tay lại ni nô đáp: “dì Vân, cháu ở đây.”
Nghe thấy tiếng của bé trai, nữ tử ấy quay người lại, tuy nhiên, khi Lãnh Như Tuyết nhìn rõ dung mạo của nữ tử ấy, cả người như bị sét đánh phải, sửng sờ.
Bởi vì nữ tử ấy không phải ai khác mà chính là a hoàn thân cận của Ưu Vô Song – Vân Nhi.
Còn lực chú ý của Vân Nhi bị bé trai trong lòng Lãnh Như Tuyết thu hút, không hề nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, mà chỉ nhanh chân đi về phía Lãnh Như Tuyết, nhìn bé trai nói: “Niệm Nhi, sao cháu lại chạy ra đây? Cháu có biết, như vậy sẽ khiến tiểu thư………”
Tuy nhiên lời của Vân Nhi còn chưa dứt, đã bị Lãnh Như Tuyết ngắt đi: “Vân Nhi?”
Vân Nhi giờ mới chú ý đến Lãnh Như Tuyết, khi nàng ta nhìn thấy Lãnh Như Tuyết, bất giác kinh ngạc mở to mắt, qua một lúc sau, mới lắp bắp: “vương…….vương gia…………?”
Tâm trạng Lãnh Như Tuyết cực kì kích động, hắn nhìn Vân Nhi, mất khống chế hỏi: “sao ngươi lại ở đây? Tiểu thư nhà ngươi đâu? Song Nhi đâu? Song Nhi ở đâu?”
Vân Nhi nhìn tâm trạng kích động của Lãnh Như Tuyết, ánh mắt thoáng qua tia hoang mang, lắp bắp nói: “nô tì……… nô tì………..”
Tuy nhiên, lời Vân Nhi còn chưa nói hết, đã có một tiếng nói thanh thúy truyền đến: “Vân Nhi, Niệm Nhi đâu? Sao ngươi đi lâu vậy? Ngươi muốn ta bận chết sao?”
Vân Nhi nghe thấy tiếng nói ấy, nhất thời nhẹ nhõm hẳn, nàng ta đưa tay ôm lấy Niệm Nhi từ vòng tay của Lãnh Như Tuyết, nói: “tiểu thư, nô tì ở đây.”
Còn Lãnh Như Tuyết sau khi nghe thấy tiếng nói ấy, cả người sững tại chỗ, hắn không dám tin nhìn thân ảnh quen thuộc cách đó không xa, là nàng, tuy hắn không nhìn thấy dung mạo của nàng, nhưng thân ảnh nhỏ bé ấy, trong năm năm nay hắn không lúc nào quên được, hắn tuyệt đối không nhận nhầm.