Lãnh Như Tuyết sắc mặt đen sầm, trán nổi gân xanh, hai tay hắn siết chặt với nhau, biểu tình lạnh lùng âm hàn, nhìn rất đáng sợ.
Hắn biết được từ Lãnh Như Phong, sự xuất hiện của Liên Đường là do âm mưu cố ý sắp đặt của Lãnh Như Băng, chút ít sự đồng cảm của hắn đối với Liên Đường đã tan theo mây khói, niệm tình trước kia, hắn không muốn nhìn thấy ả bị phụ hoàng hạ chỉ nhốt lại, cho nên, hắn làm theo ý của Lãnh Như Phong, an bài một gian biệt viện khác, để ả có thể ở đó sống ngày tháng an định.
Hắn vốn dĩ không muốn nhìn thấy ả, cho nên mới hạ lệnh cho Lí ma ma, để Lí ma ma đưa ả ra khỏi phủ.
Hắn hiểu rõ Liên Đường, ả không gặp được hắn, tuyệt đối không dễ dàng rời khỏi, suy cho cùng, ả phí bao tâm tư mới vào được vương phủ, cho nên, cuối cùng hắn cũng phải đến, giáp mặt chấm dứt hẳn với Liên Đường!
Nhưng hắn không ngờ rằng, đúng lúc nghe được lời đối thoại của Lí ma ma và Liên Đường.
Thì ra, ngày hôm ấy, thật sự là oan cho Ưu Vô Song, oan cho người nữ nhân hắn yêu nhất, tất cả sự việc ngày hôm ấy, chẳng qua chỉ là một âm mưu của Liên Đường, là âm mưu mà ả dựng nên vì đuổi Ưu Vô Song ra khỏi phủ!
Còn hắn, không hỏi rõ trắng đen, đã tin tưởng Liên Đường, tàn nhẫn tổn hại nàng!
Tất cả đều là lỗi của hắn, tất cả mọi việc, đều là chính tay hắn gây nên, nếu như, nếu như hắn không tội nghiệp Liên Đường, sớm một chút thổ lộ tâm sự với nàng, vậy thì, nàng không phải vẫn còn lưu lại bên cạnh hắn?
Nếu như khi ấy hắn hạ quyết tâm, đưa Liên Đường ra khỏi phủ, vậy thì, việc tiếp sau đó, có phải sẽ không xảy ra?
Đều là lỗi của hắn, hắn chỉ quan tâm sự áy náy của hắn đối với Liên Đường, mà quên đi cảm nhận trong lòng của nàng, nhìn hắn đón Liên Đường vào phủ, nhìn hắn ôm người hãm hại nàng rời khỏi, sự tuyệt vọng trên khuôn mặt nàng khi ấy, có phải là trái tim nàng đang rỉ máu?
Bởi vì hắn không tin tưởng, cho nên nàng mới thương tâm tuyệt vọng rời đi, bởi vì hắn do dự không dứt, mới khiến nàng lựa chọn chạy trốn thật xa.
Một cảm giác đau đớn không thể diễn tả đang tràn ngập trong lòng Lãnh Như Tuyết, khiến hắn đau khổ không bằng chết, cơ hồ ngã quỵ! Sự hối hận vô bờ, đang vùi lấp hắn, hắn chưa bao giờ thống hận bản thân mình như bây giờ!
Hắn hận mình sao lại dễ dàng để Liên Đường lừa như vậy, tại sao khi ấy không hỏi thêm vài người hạ nhân bên cạnh! Tại sao không sớm phát hiện Lí ma ma to gan như vậy!
Lãnh Như Phong nói không sai, tất cả đều là lỗi của hắn, là hắn gây ra, là hắn tổn hại nàng, hắn đáng chết, hắn thật sự đáng chết! Hắn sao có thể làm ra việc tổn hại nàng như vậy!
Lãnh Như Tuyết chỉ cảm thấy ‘bùng’ một tiếng, thế giới của hắn sụp đổ, hắn phát ra tiếng cười khô khốc, tiếng cười của hắn đầy điên cuồng và tuyệt vọng, biểu tình trên mặt hắn cực kì đáng sợ, phảng phất như ác ma đến từ địa ngục.
Nghe thấy tiếng cười tựa như ác ma của Lãnh Như Tuyết, nụ cười thấp thỏm không yên trên mặt Lí ma ma hóa thạch, hai gối mềm nhũn, quỳ mạnh xuống đất, cơ thể mập mạp ấy không khống chế được run rẩy, gương mặt đầy nếp nhăn trở nên hoảng sợ.
Liên Đường vốn dĩ ôm lấy Lãnh Như Tuyết kia, sau khi nghe thấy tiếng cười của hắn, sợ đến vội buông hai tay ra, lùi về sau, hai mắt ả vẫn ướt đẫm lệ, kinh hoảng nhìn Lãnh Như Tuyết đang cười điên cuồng.
Nhìn thấy Lãnh Như Tuyết như vậy, trong lòng Liên Đường dâng lên nỗi sợ hãi kịch liệt, ả sợ, ả sợ nhìn thấy Lãnh Như Tuyết như vậy.
Qua một hồi lâu, Lãnh Như Tuyết mới ngưng cười, mâu đen sắc bén nhìn chằm chằm gương mặt hoang sợ của Liên Đường, giọng khản đặc: “ngươi hãy đi đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
Liên Đường sửng sốt, nhìn sự căm hận và chán ghét không chút che giấu trong mắt Lãnh Như Tuyết, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có dâng lên trong thâm tâm ả, khiến ả thậm chí quên cả sợ, ả lập tức lắc đầu, lẩm bẩm: “không đâu, Tuyết Nhi sẽ không đối xử như vậy với ta, sẽ không đối xử như vậy với ta………..Tuyết Nhi sẽ không đối xử như vậy với ta đúng không?”
Biểu tình Lãnh Như Tuyết lạnh băng, hắn nhìn Liên Đường bằng ánh mắt không chút tia ấm, lạnh lùng nói: “niệm tình trước kia, ta sẽ không truy cứu việc ngươi hãm hại Song Nhi, nhưng từ nay về sau, ta và ngươi không còn dính líu gì với nhau nữa!”
Liên Đường mở to hai mắt, nhìn Lãnh Như Tuyết, ả không cam tâm lắc đầu, ả không tin, ả không tin đây là sự thật, Tuyết Nhi không phải yêu ả nhất sao? Hắn sao có thể nói những lời tàn nhẫn như vậy với ả? Không, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật!
Biểu tình Liên Đường hoảng loạn, trong mắt ả lộ ra nỗi tuyệt vọng chưa từng có, biểu tình điên cuồng gào thét: “ đây không phải là thật, không phải là thật! Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy? Sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?”
Nhìn thần thái điên cuồng của Liên Đường, trong lòng Lãnh Như Tuyết không hề có chút dao động, nhưng khuôn mặt tuyệt vọng của Ưu Vô Song, lại khiến tim hắn phút chốc tan thành mảnh vỡ!
Bây giờ hắn mới hiểu, thì ra, người hắn luôn yêu, chỉ có nàng, hắn đối với Liên Đường, sớm đã không còn chút tình ý gì.
Nơi sâu thẳm trong thâm tâm bỗng nhói đau, khiến hắn vô thức nắm chặt hai tay, tất cả mọi việc, hắn hiêu rõ thì đã quá muộn rồi! tất cả tổn hại đã gây ra, nàng đã rời khỏi hắn, còn hắn, đã hoàn toàn mất đi nàng!
Liên Đường nhìn khuôn mặt không chút biểu tình gì của Lãnh Như Tuyết, sự không cam và oán hận trong lòng phút chốc bộc phát, ả đột nhiên quay người, rứt một ngọn đài nến, dùng mũi nhọn sắc bén nhằm thẳng Lãnh Như Tuyết mà xông vào, gào thét: “Lãnh Như Tuyết, tên phụ tình, hôm nay ta sẽ giết ngươi! Thứ ta không có được, ả đừng hòng có được……………”