Lãnh Như Tuyết nghe thấy lời Ưu Vô Song, lòng đột nhiên trầm xuống, nụ cười trên mặt vốn dĩ ôn nhu, cũng nhất thời sững lại, hắn chỉ một lòng một dạ muốn cùng người mình yêu ở cùng nhau, hắn muốn nàng trở thành vương phi của hắn lần nữa, muốn bù đắp những ủy khuất mà trước kia nàng phải chịu, để nàng trở về bên cạnh hắn, hắn muốn hảo hảo yêu nàng.
Từ sau khi trải qua sự việc ở Quân sơn, hắn đã xác định được tấm lòng của hắn đối với nàng, và nàng cũng kiên trì không nguyện ý trở thành vương phi của hắn, việc ấy khiến hắn thập phần ngờ hoặc, tại sao, hắn rõ ràng cảm nhận được nàng yêu hắn, nhưng sao lại không nguyện ý trở thành vương phi của hắn?
Từ khi bắt đầu, hắn còn cho rằng nàng vẫn còn giận hắn, nhưng nay hắn mới biết, nàng là bởi vì thân phận của hắn.
Nghĩ tới đây, lòng Lãnh Như Tuyết bỗng dưng nhói đau, tay ôm lấy nàng cũng khẽ siết chặt, vùi đầu vào tóc tơ đen láy phát tán ưu hương của nàng: “Song Nhi, hãy tin ta, ta sẽ nói rõ với phụ hoàng, tin rằng phụ hoàngngười sẽ hiểu.”
Nghe thấy những lời ôn nhu đó của Lãnh Như Tuyết, lòng Ưu Vô Song từ từ mềm hẳn, nàng miễn cưỡng ép đi xúc động muốn đáp ứng hắn, có chút bất an hỏi: “Lãnh Như Tuyết, có thật không? Hoàng thượng thật sự sẽ đồng ý sau này ngươi chỉ có một vương phi?”
Lãnh Như Tuyết khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Song Nhi, nàng yên tâm, ở Tây Diệm, đâu phải chỉ có mình ta là vương gia, phải không nào? Hơn nữa, lục hoàng huynh còn chưa cưới chính phi, phụ hoàng sẽ tuyệt đối không miễn cưỡng ta!”
Nghe được lời nói của Lãnh Như Tuyết, cả con tim Ưu Vô Song cũng bình lặng lại.
Có lẽ, là nàng lo nghĩ nhiều, Lãnh Như Tuyết nói đúng, ở Tây Diệm, hắn có lẽ là vương gia kiệt xuất nhất, nhưng, không phải là vương gia duy nhất, nay nạn tình ở Tây Diệm đã được giải quyết, bách tính cũng dần dần an cư lạc nghiệp, Tây Diệm sau này sẽ trở nên lớn mạnh.
Nước lớn mạnh, sau này cũng không cần cùng Tử Việt quốc liên hôn như trước, mà dù có liên hôn, thì với địa vị của Tây Diệm, cũng không bị dồn vào thế bị động!
Hơn nữa, trong Tây Diệm ngoài Lãnh Như Tuyết ra, còn có rất nhiều hoàng tử, nàng còn lo lắng gì chứ?
Nay Lãnh Như Tuyết sự thật lòng đối với nàng, nàng thấy rất rõ, và nàng cũng hiểu lòng mình, có lẽ, sự việc không tệ như nàng nghĩ, không phải sao?
Nếu đã như vậy, nàng hà tất ngốc như vậy, đẩy hạnh phúc đã đến tay đi?
Nghĩ trước kia, nàng vì những góc sừng trâu mà suýt chút nữa giết đi hài tử của mình và hắn, hủy đi hạnh phúc của bản thân, lòng Ưu Vô Song bất giác dâng lên cơn tự trách.
Nàng phảng phất như bù đắp cho Lãnh Như Tuyết, đưa tay ôm lấy hông rắn chắc của hắn, ngẩn đầu, nhẹ nhàng chạm vào cằm hắn, nói: “Lãnh Như Tuyết, ngươi hứa với ta, sau này không được phép ức hiếp ta, biết chưa?”
Lãnh Như Tuyết thấy người yêu dấu đã nghĩ thông, lòng bất giác vui mừng, hắn sủng nịnh in lên trán tiêu lệ của nàng một nụ hôn ôn nhu: “ngốc ạ, ta yêu nàng còn không kịp, sao lại ức hiếp nàng?”
Ưu Vô Song tuy tính tình kiên cường, tính cách không khuất phục, nhưng tận xương tủy, nàng vẫn là một tiểu nữ nhân không hơn không kém, tuy nàng đã hiểu rõ tình yêu của Lãnh Như Tuyết đối với mình, nhưng nàng vẫn không thể không cần hắn đảm bảo.
Cho nên, nàng ngẩn cao đầu nhỏ, biểu tình nghiêm túc nhìn Lãnh Như Tuyết: “Lãnh Như Tuyết, ngươi nghe rõ đây, từ nay về sau, ngươi chỉ được thương một mình ta, phải sủng ta, không được gạt ta; hứa với ta mỗi việc đều phải làm cho bằng được; không được ức hiếp ta, chửi ta, phải tin tưởng ta; ngươi khác ức hiếp ta, người phải trong thời gian sớm nhất đứng ra giúp ta; lúc ta vui, ngươi phải vui cùng ta, lúc ta không vui, người phải nghĩ cách dỗ ta vui; mãi mãi phải cảm thấy ta là đẹp nhất, nằm mơ cũng phải mơ thấy ta, trong tim ngươi chỉ được phép có ta.”
Ưu Vô Song một hơi trả hết các lời thoại của sư tử Hà Đông gầm mà bản thân thấy ở thế kỉ ra. Sau đó, đôi mâu đen hắc bạch phân minh linh động ấy, lẳng lặng nhìn Lãnh Như Tuyết, chờ đợi câu trả lời của hắn.
Lãnh Như Tuyết nghe hết bài luận tràn dang đại hải của Ưu Vô Song, bất giác sửng sốt, nhưng hắn rất nhanh đã cười thầm, bây giờ hắn mới phát hiện, tiểu nữ nhân trong vòng tay hắn đáng yêu biết bao nhiêu!
Hắn luôn biết rằng nàng rất đặc biệt, trên người nàn luôn có vầng sáng bao quanh, thu hút ánh nhìn của người khác, khiến người khác hai mắt khó rời. Và hắn, cũng vì lúc đầu hiều lầm, mới đẩy nàng ra xa, thậm chí khi hắn và nàng đơn độc ở cùng nhau, ngoài đấu khẩu ra thì là đấu khí, nhưng nay, hắn mới phát hiện ra mặt đáng yêu của nàng, những lời ngang tàng như vầy, nàng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không loạn nhịp là điều đương nhiên.
Đợi lâu không thấy Lãnh Như Tuyết trả lời, Ưu Vô Song bất giác có chút bất mãn nhìn dung nhan tuấn mĩ đến không gì để tả trước mặt nói: “có phải ngươi hối hận rồi không? Nếu như ngươi không…….”
Tuy nhiên đôi mâu đen thâm trầm của Lãnh Như Tuyết nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng khép rồi lại mở của Ưu Vô Song, không đợi nàng nói hết, đã cúi đầu ôn nhu hôn lên.
Ưu Vô Song đột nhiên bị hôn, hai mắt mở to, những lời nói bất mãn của nàng hoàn toàn bị chặn trong cổ họng, một câu cũng nói không ra, nàng bất mãn cựa quậy thân hình bé nhỏ, dự định đẩy Lãnh Như Tuyết ra.
Nhưng, lại bị Lãnh Như Tuyết nắm lấy hai tay, áp sát môi nàng, nói: “Song Nhi, đừng cử động, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.”
Hơi thở của hắn nhẹ nhàng phả vào mặt nàng, cảm nhận được hơi thở của hắn, lòng Ưu Vô Song bỗng dâng lên sự dao động khiến nàng vô thức ngoan ngoãn nhắm mắt lại dưới ánh nhìn ôn nhu của hắn.