Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

chương 1823

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Bên kia, đội ngũ đón dâu của Mộ Dung Bắc Uyên đã đến ngay trước cổng phủ của Hạ Chiêu Vương tại kinh thành, thấy mọi người đang chăm chú nhìn mình, hắn có chút xấu hổ xuống ngựa.

“Ha ha, mọi người đều ở đây cả sao. Thật ra, tay Thần vương điện hạ đang bị thương khá nghiêm trọng, không tiện đón dâu, vậy nên bổn vương đã phụng sự gửi gắm của Lập vương điện hạ, thay ngài ấy đón dâu.”

Thấy chỉ có Mộ Dung Bắc Uyên tới, vẻ mặt Hạ Chiêu vương không khỏi trầm tĩnh.

Nhưng hắn cũng không dám để lộ quá rõ ra mặt, ngay sau đó, hắn cố gắng nặn ra một nụ cười.

“Làm phiền Lập vương rồi, tiểu nữ nhà ta đã chuẩn bị tốt, chỉ đợi giờ lành sẽ ra khỏi cửa.”

Hạ Chiêu vương phi khẽ hướng nhìn ra phía sau của Mộ Dung Bắc Uyên, ngoại trừ một vài người đi cùng, thì cũng không có những người khác.

Ngay đến cả kèn chiêng gõ trống cũng chẳng thấy.

Có suy nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết, rằng suốt quãng đường mà bọn họ đến đây quạnh quẽ thế nào.

Nhà bình thường gã nữ nhi thôi cũng đã không thiếu sự náo nhiệt lẫn trang nghiêm.

Nhưng sao đến nữ nhi nhà này thành thân, đường đường là một quận chúa mà vẫn phải chịu đựng sự đối xử lạnh nhạt như vậy ư?

Hạ Chiêu vương phi khó chịu liếc mắt nhìn Hạ Chiêu vương một cái, trong lòng càng cảm thấy cuộc hôn nhân này hết sức không ổn.

Nàng ta lập tức đi đến khuê phòng của quận chúa Minh Châu, không kìm được tức giận nói: “Nữ nhi của ta, con sao có thể coi trọng Thần vương điện hạ một cách mù quáng như thế được hả! Ngài ấy có đoái hoài gì đến con đâu, trong ngày trọng đại như này mà ngài ấy lại kiếm cớ chỉ định Lập vương thay ngài ấy đón dâu, mà đội ngũ đón dâu đấy trông chẳng hề có chút thành ý gì cả, thật tức chết ta rồi mà!”

Dưới lớp khăn voan đỏ, là tỳ nữ Phi Nguyệt.

Trong lòng nàng ta âm thầm than khổ, Hạ Chiêu vương phi thấy nữ nhi không trả lời, bà khó hiểu hỏi: “Con sao lại không chịu lên tiếng?”

Phi Nguyệt nào dám mở miệng, chỉ biết lắc lắc đầu.

Thấy động tác của nàng, Hạ Chiêu vương phi khẽ hừ một tiếng: “Nhưng ta không sợ. Vương phủ chúng ta vĩnh viễn chính là hậu phương vững chắc của con, không chỉ có cha con, đằng sau còn có cả huynh trưởng con chống lưng, mẫu phi không tin ngài ấy sẽ không chừa cho chúng ta một chút mặt mũi.”

Trong ngăn tủ, quận chúa Minh Châu dùng sức siết chặt lấy chiếc khăn trong tay, cố gắng không để chính mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mộ Dung Bắc Uyên thật sự rất tàn nhẫn.

Đã không chịu bái đường cùng nàng ta, còn liên tiếp không chừa cho nàng ta chút mặt mũi nào.

May mắn thay, nàng ta đã hạ quyết tâm muốn từ bỏ đoạn hôn nhân này.

Nếu không thật sự từ bỏ, thì không biết sau này sẽ còn phải chịu mất mặt thế nào nữa đây.

Rốt cuộc cũng đã đến giờ lành, Phi Nguyệt trùm trên đầu chiếc khăn voan đỏ, nàng ta bước ra ngoài giữa sự luyến tiếc của mọi người.

Vì là Mộ Dung Bắc Uyên tới đón, nên không ai trông cậy vào việc tân lang sẽ cõng tân nương lên kiệu hoa.

Bởi thế, Phi Nguyệt được người ta đỡ lên kiệu, lòng bàn tay nàng ta đầm đìa mồ hôi lạnh.

Nếu chuyện này được vạch trần, nàng ta sẽ không bị giết chết chứ?

Tại Thần vương phủ, vì Chiêu Vũ đế lo rằng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu phối hợp, nên ông cùng Hoàng Hậu và Hoa Quý phi đều đến đây.

Nhưng khi vào trong Vương phủ, sau khi thấy Mộ Dung Bắc Uyên không đi đón dâu, hắn lập tức nổi giận.

“Uyên nhi, con đây là có ý gì hả? Chân cẳng con đi lại tiện lợi, tại sao phải để lão Lục thế con!”

Mộ Dung Bắc Uyên quơ quơ tay trái: “Tay nhi thần bị thương, không tiện.”

“Làm gì mà bị thương!”

“Chặt đứt.”

Hoa quý phi lập tức đi đến: “Không sao, không việc gì cả, ngón tay sao lại bị đứt? Nghiêm trọng chứ, đã dưỡng khỏi chưa?”

Bị cắt ngang như vậy, Chiêu Vũ đế cũng thôi so đo với hắn về việc đón dâu.

Thậm chí, mắt thấy Mộ Dung Bắc Uyên còn không mặc cả hỷ phục, hắn chỉ biết mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hôm nay dự kiến của hắn không được suôn sẻ, tiệc chiêu đãi quy mô không lớn, đều là những người cực kì thân cận.

Chẳng màng Mộ Dung Bắc Uyên không chịu làm theo quy củ, chỉ cần hắn chịu thành thân, đã rất may mắn rồi.

Nhưng Chiêu Vũ đế mới vừa ngồi xuống uống trà, Tần Khâm lại lặng lẽ đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng thì thầm gì đấy.

Truyện Chữ Hay