Chương
“Quận chúa Minh Châu, bổn vương khuyên ngươi tốt nhất đừng nghĩ đến chuyện kéo người khác xuống địa ngục, bằng không toàn bộ Hạ Chiêu Vương phủ cũng phải chôn cùng. Chắc là ngươi không biết, Triệu Minh và Sơn vương, Lập vương là huynh đệ kết nghĩa, tình cảm vững chắc như vàng. Nếu như Triệu Minh có chuyện, cho dù sau này là trong hai người lên ngôi làm hoàng đế thì bọn họ cũng sẽ nhớ kỹ trong lòng món nợ ngươi dám đụng vào Triệu Minh.”
Mộ Dung Bắc Uyên đặt tay lên bàn, ngón út bị bẻ cong nằm ở một bên có vẻ đặc biệt chói mắt.
“Phụ vương của ngươi cả đời nơm nớp lo sợ, bây giờ chỉ vì một suy nghĩ sai lầm mà bị hủy, ngươi cảm thấy có đáng hay không?”
Quận chúa Minh Châu hít sâu một hơi: “Phụ vương của ta lập nhiều công lao như vậy, các vị điện hạ lại vì một kẻ không đáng nhắc tới mà muốn đối phó với chúng ta, lẽ nào lại nói như thế sao?”
“Có hợp lý hay không, ngươi nói không tính, người quan tâm Triệu Minh nói mới tính. Không tin thì ngươi có thể thử xem. Cha của ngươi, huynh trưởng, đệ đệ và muội muội còn nhỏ cũng có thể cùng bị lôi xuống nước, ngươi cảm thấy sau này bọn họ có hận ngươi đã làm liên lụy cả dòng họ không.”
Thấy sự rung động rõ ràng trên mặt của quận chúa Minh Châu, Mộ Dung Bắc Uyên tiếp tục từng bước ép sát.
“Huống chi, cho dù ngươi không từ hôn, thái độ của bổn vương đã bày rõ ra nơi đây, ngươi chắc chắn là sẽ không thể nào gả cho ta. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù ngươi có bày mưu tính kế được như mong muốn, ta cũng sẽ vĩnh viễn không yêu ngươi. Ta chỉ căm ghét ngươi, hận ngươi, mỗi một giây nhìn thấy ngươi ta đều cảm thấy buồn nôn, đó là cuộc sống mà ngươi mong muốn à? Ngươi thật sự vì mặt mũi trong một lúc mà vứt đi trăm ngàn lựa chọn muốn ăn thua đủ với bổn vương sao?”
Khi nói ra lời này, trong đáy mắt Mộ Dung Bắc Uyên hiện lên sự căm ghét rất rõ ràng, quận chúa Minh Châu cũng thấy rất rõ.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng chỉ cần bọn họ thành hôn thì mọi thứ sẽ dần tốt đẹp.
Nhưng nghe ý của Mộ Dung Bắc Uyên, rất rõ ràng một khi thành hôn thì ác mộng của nàng ta mới chỉ vừa bắt đầu.
Đáng không, chuyện này thật sự có đáng không?
Dùng tương lai của cả dòng họ nàng ta để đánh cược một lần.
Đối đầu với mấy vị điện hạ trong hoàng tộc thì bọn họ có được chỗ tốt gì chứ.
Lỡ như người sau này lên ngôi là người muốn xử tử nàng để báo thù cho Triệu Minh nhất mà nói…
Nghĩ tới đây, quận chúa Minh Châu không cãi nữa.
“Điện hạ, muội, muội đồng ý từ hôn!”
Mộ Dung Bắc Uyên nghe vậy lúc này mới để lộ ra một nụ cười yếu ớt.
“Rất tốt, biết thời biết thế mới là người tài giỏi. Quận chúa Minh Châu, xem ra ngươi vẫn còn biết suy nghĩ.”
“Lời giải thích điện hạ dạy cho muội ngày mai có thể có tác dụng thật sao? Nếu hoàng thượng trách tội muốn trị tội muội…”
“Chuyện này bổn vương chắc chắn sẽ xin tha cho ngươi.”
Nghe vậy, quận chúa Minh Châu nở một nụ cười thê lương.
Không ngờ chỉ đến khi nàng ta chịu buông bỏ thì Mộ Dung Bắc Uyên mới có thể dành cho mình một chút lòng thương hại.
Có được lời đồng ý của quận chúa Minh Châu, Mộ Dung Bắc Uyên xoay người rời đi.
Nhưng lại như nghĩ tới chuyện gì, hắn nghiêng người quay đầu lại nói: “Đúng rồi, chuyện này bổn vương khuyên ngươi tốt nhất là đừng nên cho Hạ Chiêu Vương biết. Nếu không ông ta dễ kích động gây ra họa thì ta cũng sẽ không biết nương tay là gì đâu.”
Nói xong, Mộ Dung Bắc Uyên lại lờ mờ nghe thấy có tiếng bước chân đang đến gần.
Hắn cong khóe môi, phóng người lên mái hiên rồi dần dần biến mất trong bóng tối.
Không lâu sau có một đám binh lính trong phủ bước nhanh đến đây.
Bọn họ nhìn thấy cửa phòng quận chúa Minh Châu bị mở ra không nhịn được hỏi: “Quận chúa, vừa rồi có phải là có kẻ đáng nghi đi ngang qua không? Bọn thuộc hạ nghe thấy tiếng động khác thường thế nhưng đi khắp cả phủ cũng không tìm thấy một bóng người.”
Quận chúa Minh Châu dùng sức lau nước mắt, đóng cửa lại một cái rầm.
“Cút, tất cả cút hết đi!”