Chương
Đừng nói là Tần Nghiên không dám thở mạnh một cái, trong lòng dân chúng xung quanh cũng đã sớm như ong vỡ tổ rồi.
Chuyện xôn xao nhất mấy ngày qua không gì bằng được tin tức Thần vương điện hạ muốn tái hôn.
Đều nói là người hắn muốn tái hôn là quận chúa Minh Châu, cũng không phải là người đang đánh nhau ở đây sao?
Mà người còn lại thì cũng chẳng phải ai khác, chính là nhị muội muội Triệu An Linh của tiền Thần vương phi Triệu Khương Lan.
Ba người bọn họ cùng có mặt ở chỗ này, đây chính là một vở kịch lớn luôn đó!
Quận chúa Minh Châu không ngờ tới Mộ Dung Bắc Uyên không phân rõ phải trái đã ra kết luận, nàng ta cũng gấp lên: “Điện hạ đây là có ý gì? Lẽ nào ở trong lòng của huynh, Minh Châu lại là người ngang ngược như vậy à? Huynh cũng không nghĩ xem, đang yên đang lành, làm sao muội có thể vô duyên vô cớ đánh nhau với Triệu nhị tiểu thư.”
Triệu An Linh căm hận nhìn nàng ta: “Bởi vì ngươi xỉ vả tỷ tỷ của ta! Ngươi nói mệnh tỷ ấy không tốt mới không sống lâu được nên bây giờ phải nhường lại vị trí cho ngươi.”
Tuy nguyên câu không phải là như vậy, thế nhưng Triệu An Linh cũng không có thêm mắm dặm muối.
Cái giọng điệu lúc đó của quận chúa Minh Châu vốn là không thể chịu nổi.
Mặt Mộ Dung Bắc Uyên lập tức đen lại: “Vương phi của bổn vương, sao có thể tùy ý để cho người ngoài tùy ý xỉ vả? Kính xin quận chúa tự trọng, ai làm nhục thê tử của ta, bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”
Quận chúa Minh Châu rơi nước mắt ngay lập tức: “Điện hạ cớ gì thiên vị như vậy! Muội cũng là thê tử của huynh, người ta đều nói phu thê vốn là một, sao huynh lại không giúp muội mà lại giúp một người ngoài.”
Mộ Dung Bắc Uyên như nghe thấy một câu nói buồn nôn, ánh mắt càng thêm rét lạnh.
“Quận chúa không cần phải nói những lời vượt quá giới hạn như vậy, còn chưa có chính thức bái đường thành hôn, bổn vương và ngươi không có liên quan. Thê tử của bổn vương từ xưa đến nay chỉ có một mình trưởng nữ nhà họ Triệu. Triệu An Linh là muội muội của thê tử ta, cũng chính là muội muội của ta, so với ngươi thì nàng ấy không phải là người ngoài. An Linh từ nhỏ đã nhanh mồm nhanh miệng nhưng không có lòng dạ gian xảo, nàng ấy có nói dối hay không, bổn vương vẫn có thể nhìn ra.”
Quận chúa Minh Châu như bị đánh một đòn cảnh cáo, cả người cũng ngơ ra rồi.
Tiếng bàn tán trong đám người càng không ngớt: “Thì ra trong lòng của Thần vương điện hạ cũng chỉ có mỗi tiên vương phi thôi. Vị quận chúa này xem ra là một bên tình nguyện, vốn dĩ không được điện hạ yêu thích.”
“Ôi ôi quá tốt rồi, ta ủng hộ đôi Thần vương và tiên vương phi nhất! Bọn họ là ngọt nhất!”
Mộ Dung Bắc Uyên không hề cho quận chúa Minh Châu một ánh mắt nào, hắn chỉ nhìn về phía Triệu An Linh mà dặn dò.
“Người đâu, đưa nhị tiểu thư về, hôm nay nàng ấy bị dọa sợ, cần phải để cho muội ấy nghỉ ngơi thật tốt.
Ngoài ra trên đường về thì mua thuốc mỡ trị thương để vết thương mau khép lại cũng đừng để lại sẹo.”
Cơn giận trong lòng của Triệu An Linh cũng coi như được xuôi bớt, nhìn Mộ Dung Bắc Uyên cũng thấy hợp mắt hơn một chút.
“Cảm ơn tỷ phu chăm sóc!”
Mộ Dung Bắc Uyên không hề ở lại đó giục ngựa chạy đi cùng Tần Nghiên.
Chờ khi bọn họ vừa đi, Triệu An Linh đã thở dài một tiếng: “Ai, tỷ phu thật sự là quá quan tâm tới ta rồi.
Cũng hết cách rồi, cái này gọi là yêu ai yêu cả đường đi lối về. Ai kêu tỷ tỷ của ta là người huynh ấy yêu nhất làm chi, có mấy ai không biết khi tỷ tỷ còn sống, được tỷ phu cưng lên trời, đừng nói là khiển trách ở bên đường, cho dù là nói nặng một câu cũng không nỡ luôn ấy.”
Quận chúa Minh Châu tức đến giậm chân.
Triệu An Linh hừ một tiếng rồi cười hì hì lên xe ngựa.
Nha hoàn cẩn thận hỏi quận chúa: “Quận chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là về phủ!”
Nàng ta dùng sức lau nước mắt: “Xấu hổ muốn chết, đi nhanh lên.”
Trở lại quý phủ, quận chúa Minh Châu vẫn tức đến ăn cơm không vô.
Hạ Chiêu Vương nghe vậy cũng cực kỳ tức giận.
“Thần vương lại đối xử với con như vậy. Con gái ngoan, đừng giận nữa, dù sao thì con rất nhanh thôi sẽ trở thành vương phi, trong lòng hắn có không vui thì cũng không phải là vẫn phải nghe lệnh mà lấy con đó thôi!”
“Nhưng nhiều người như vậy đều nhìn ra người ngài ấy yêu là thê tử kết tóc, con giống như là chen chân vào.”
Hạ Chiêu Vương đảo mắt một vòng chỉ chỉ ngón tay lên trời: “Chỉ cần tương lai Thần vương kế thừa ngôi vị, con sẽ là hoàng hậu, chính là nữ nhân cao quý nhất trên dời này, ai dám xem thường con. Một Triệu An Linh còn không phải muốn giết là giết sao!”