Chương
“Điện hạ, lẽ nào ngài thật sự muốn thành hôn với quận chúa Minh Châu sao? Chờ đến khi vương phi quay về, chắc hẳn là sẽ rất đau lòng.”
“Nhưng nếu không làm như vậy, vương phi sẽ rất khó giữ được tính mạng. điện hạ cũng không thể không làm thế để cứu vương phi, đây cũng là không còn cách nào nữa rồi.”
Trong Thần vương phủ, mấy người Chu Khiết và Đông Diêu còn có cả Mai Hương đang túm tụm lại với nhau.
Ngươi một lời ta một lời, cả đám đều mặt ủ mày chau.
Mộ Dung Bắc Uyên buông mí mắt, không nói một lời.
Qua một lát, bên ngoài có người báo cáo: “Điện hạ, Sơn vương điện hạ đến rồi!”
Mộ Dung Bắc Hải được người dẫn vào, nhìn thấy mọi người đều tụ tập ở đây là biết bọn họ đang buồn rầu về chuyện của Triệu Khương Lan.
Trên thực tế thì ngay cả hắn cũng lo lắng cho sự an toàn của Triệu Khương Lan.
Nhìn thấy Mộ Dung Bắc Hải, Mộ Dung Bắc Uyên mới hơi có chút phản ứng: “Tam ca, tra đến đâu rồi?”
Mộ Dung Bắc Hải cứng người lắc lắc đầu: “Xin lỗi, Uyên Nhi, huynh không có tra được điểm yếu quan trọng gì liên quan tới Hạ Chiêu Vương cả. Hạ Chiêu Vương hay là cái vị con trưởng vừa được ông ta phong làm thế tử cũng thế, đều không có lén lút làm chuyện gì phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Nếu như đệ muốn dùng điểm yếu để uy hiếp quận chúa Minh Châu chỉ sợ là không thể được rồi.”
Biết được kết quả này, Mộ Dung Bắc Uyên cũng có chút ngạc nhiên.
Một phiên vương lớn có thể đi ngang trong đất phong riêng của mình, hơn phân nửa là không thể bị tra xét.
Nếu thật sự muốn tra xét bọn họ rõ ràng thì luôn có thể tìm được chuyện mà đối phương phải kiêng dè.
Nhưng Hạ Chiêu Vương nhiều năm qua vô cùng cẩn thận thế mà lại không có chuyện gì.
Lẽ nào là vì Chiêu Vũ Đế hiểu Hạ Chiêu Vương quá rõ nên mới có thể cho ông ta lập con trưởng làm thế tử sao?
Trước kia, Mộ Dung Bắc Uyên từng nghĩ đến, nếu như bản thân hắn bị ép buộc đến không còn cách nào thì sẽ trốn, đã nghĩ trăm phương ngàn kế chuyện xuống tay với quận chúa Minh Châu, làm cho chính nàng ta phải tự từ bỏ vào ngày thành hôn.
Bởi như thế, chỉ cần hai người còn chưa có chính thức bái đường thì sẽ không được xem là phu thê chính thức.
Mà ngay trước lúc bái đường, Chiêu Vũ Đế sẽ dựa theo lời hứa khi đó thả Triệu Khương Lan ra.
Sau đó kết quả như thế nào cũng không còn quan trọng.
Vì thế nên hắn mới có thể nhờ Mộ Dung Bắc Hải giúp đỡ điều tra, Mộ Dung Bắc Hải khi còn nhỏ là thái tử, nắm trong tay tổ chức tình báo.
Cũng sẽ có một ít thuộc hạ ở trong phạm vị thế lực của các phiên vương có đất phong, có thể bí mật điều tra bất cứ lúc nào.
Mộ Dung Bắc Hải lo lắng nhìn hắn: “Uyên Nhi, nếu như không thể lấy chuyện này để bàn điều kiện với quận chúa Minh Châu, vậy đệ còn cách nào khác không?
Ánh mắt Mộ Dung Bắc Uyên chìm chìm nổi nổi, khi mở miệng lại mang theo một chút nắm chắc.
“Một kế hoạch khác có thể là sẽ có hiệu quả. Có điều cần phải đánh cược một lần xem quận chúa Minh Châu đến cùng là nghĩ như thế nào thôi.”
Trong điện Phú Xuân lúc vào đêm, Triệu Khương Lan nhìn thị vệ quanh sân vẫn còn đi đi lại lại mà tâm sự nặng nề.
Hôm qua Chiêu Vũ Đế đã bảo Mộ Dung Bắc Uyên phải cho hắn một câu trả lời chắc chắn, nếu như đồng ý là nàng có thể bình an không có chuyện gì.
Nhưng nếu như hắn không đồng ý thì sẽ xuống tay với nàng.
Nếu bây giờ mà nàng vẫn còn yên ổn ngồi chờ ở trong cung này, không có người bên Chiêu Vũ Đế muốn đưa nàng đến nơi để xử, vậy có phải là đã nói rõ…
Mộ Dung Bắc Uyên đã đồng ý thành hôn với quận chúa Minh Châu rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Triệu Khương Lan cũng cảm thấy buồn bực.
Lúc trước khi Mộ Dung Bắc Uyên mất trí nhớ, nàng thiếu chút nữa đã chắp tay tặng hắn cho người ta.