Chương
Chiêu Vũ đế lạnh lùng nhìn nàng: “Vậy thì lúc trước, một vị quan trong Khâm Thiên Ti của Vinh Dương nói cố Hoàng hậu kia là sao chổi hạ thế thì phải giải thích như thế nào?”
“Quan hệ trong triều đình Vinh Dương rắc rối phức tạp. Cố hoàng hậu chỉ là một đứa trẻ mồ côi, sau lưng cũng không có bên ngoại mạnh mẽ chống lưng. Nhưng trong hậu cung của Vinh Dương, phần lớn những phi tần khác đều là xuất thân danh môn. Một vị hoàng hậu được độc sủng, cản trở đường đi của người khác, nên mới có một số vị quan không chịu ngồi yên, lợi dụng những hiện tượng để diệt trừ.”
Thấy nàng nói rõ ràng lại có đạo lý, Chiêu Vũ đế không rõ ý gì hừ một tiếng: “Ngươi thân là con dân Thịnh Khang, ngược lại lại rất hiểu rõ chuyện trong cung của Vinh Dương.”
“Thảo dân nói ra những lời này đều là do những người biết chuyện nói lại, không phải là tuỳ tiện nói bừa.
Ngài thân là minh chủ, tất nhiên hiểu rõ cái gọi là số mệnh, phần nhiều đều là do người dựng lên để dọa người. Nếu không khi một vương triều xuống dốc không liên quan gì đến đạo quân thân mà chỉ vì vu y hay sao? Chuyện này chẳng phải là do người cầm quyền muốn lẩn tránh trách nhiệm mà đưa ra những lời dẫn dắt dư luận sao!”
“Làm càn!”
Ánh mắt Chiêu Vũ đế nặng nề: “Hôm nay trẫm chỉ nói một câu ngươi là sao chổi, mà ngươi lại dám cãi lại như vậy. Chẳng lẽ trong lòng âm thầm nói trẫm là hôn quân sao?”
“Thảo dân không dám, nhưng mà vu y chẳng qua chỉ là một thân phận, cho đến bây giờ lại gánh vác quá nhiều tiếng xấu nên trong lòng có chút tủi thân thôi.”
“Được, liên quan đến thân phận của ngươi có phải là không rõ ràng hay không, tạm thời trẫm sẽ không đề cập đến. Nhưng bí mật giữa ngươi và Thần vương, trẫm tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.
Nó chỉ vì một Triệu Khương Lan đã làm ra quá nhiều chuyện hoang đường, bây giờ chỉ vì ngươi và Triệu Khương Lan giống nhau mấy phần mà nó đã làm ra chuyện tổn hại đến lẽ thường, thân thiết với ngươi, đây quả thật là…”
Triệu Khương Lan thống khổ nhắm mắt lại: “Xin hoàng thượng minh xét, chuyện này tuyệt đối không phải sự thật.”
“Có phải sự thật hay không, trẫm có cách biết rõ ràng.”
Hắc vừa dứt lời, Tầm Khâm đã bước từ bên ngoài vào báo cáo: “Hoàng Thượng, Thần Vương điện hạ nghe nói Triệu công tử đang ở đây nên đang trên đường đến.”
Ánh mắt Chiêu Vũ đế lạnh dần: “Vừa rồi lúc Lưu công công đi đến phủ Thần Vương không phải là nó đang không có trong phủ sao? Lúc này mới qua được bao lâu đã vội vàng đuổi đến, Đừng nói là trẫm còn chưa làm gì Triệu Minh, mà kể cả trẫm thật sự giết Triệu Minh, vậy thì có phải Thần Vương muốn trở mặt với trẫm không?”
Triệu Khương Lan sau khi nghe xong thì nơm nớp lo sợ.
Lúc trước Mộ Dung Bắc Uyên không biết Chiêu Vũ đế đã nhìn ra quan hệ của bọn họ từ những lời mà quận chúa Minh Châu nói.
Điều hắn lo lắng nhất đó chính là Chiêu Vũ đế sẽ nhìn ra được thân phận thật của nàng.
Cái gọi là quan tâm thì sẽ loạn, chẳng may một lát nữa hắn làm ra mấy hành động chống đối, vậy thì chuyện lớn không ổn rồi.
Triệu Khương Lan chủ động nói: “Hoàng thượng, thảo dân cũng đã từng nói với Thần vương. Tính cách của thảo dân nhát gan, nhất là trong lúc diện thánh vì vội vàng nên càng nhát gan. Vậy nên Thần vương sợ thảo dân làm ra những hành động vô lễ nên mới đến đây. Xin hoàng thượng để thảo dân gặp điện hạ, cẩn thận khuyên nhủ ngài ấy quay về vương phủ, tránh cho giữa Hoàng thượng và điện hạ xảy ra hiểu lầm.”
Chiêu Vũ đế dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, chỉ vươn tay lên ngăn lại.
“Không cần, trẫm sẽ không để ngươi gặp Thần vương.”
Hắn phân phó cho Tần Khâm: “Ngươi đi nói với Thần vương, Triệu Minh vi phạm quyền uy, làm ra hành động bất kính nên trẫm quyết định phải dạy bảo hắn thật tốt. Phải rút gân lột da hắn mới hả giận.”
Cơ thể Triệu Khương Lan mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã trên đất.
Nàng khẩn cầu nhìn Chiêu Vũ đế: “Hoàng thượng, ngài cần gì phải kích thích điện hạ như vậy.”
“Không phải ngươi nói Thần vương không có tình cảm đặc biệt với ngươi sao? vậy thì được, ngược lại là trẫm muốn xem thử, vì một bằng hữu bình thường, nó có thể làm được đến mức nào.”
“Cho dù là đối với bằng hữu, Điện hạ cũng có thể không tiếc mạng sống. Hoàng thượng thăm dò như thế này, vốn dĩ chẳng nói lên điều gì.”
Lông mày của Chiêu Vũ đế nhíu chặt: “Ngươi sai, nếu như Thần vương chỉ là thiên vị bằng hữu, trẫm sẽ nói đạo lý với nó, tuyệt đối sẽ không mất lý trí. Chỉ có trước mặt người khiến nó rung động, nó mới có thể không quan tâm điều gì, như ma như điên.”
Triệu Khương Lan không khỏi bấu chặt ngón tay, trong lòng không ngừng mặc niệm.
Đừng làm loạn, đừng làm loạn.