Hạ Thanh Vận vừa mở mắt liền trông thấy môt cây chủy thủ hướng nàng đâm tới, hơi rùng mình một cái, ánh mắt lạnh như băng bắn thẳng về phía hắc y nhân, hắc y nhân trong lòng run lên, động tác chậm nửa giây, thừa dịp sơ hở ấy, Hạ Thanh Vận quằn quại đứng lên, tránh thoát một kích.
Không để cho hắc y nhân có thời gian kinh ngạc, Hạ Thanh Vận thân ảnh chợt lóe, quỷ dị biến mất ở trước mặt hắc y nhân. Sau một khắc, hắc y nhân tim cảm thấy tim nhói lên một cái rồi mất đi tri giác.
Hạ Thanh Vận mệt lả ngã xuống đất, nhìn hai tay nho nhỏ của mình. Không nghĩ tới cái thân thể này của nàng sao hôm nay lại yếu như vậy, chỉ mới đánh vài cái đã mệt mỏi vô lực.
Nhưng cuối cùng nàng cũng biết, cảm giác vô lực này là từ đâu đến.
Chỉ bằng đôi bàn tay này cùng cách ăn mặc của tên hắc y nhân kia, nàng liền hiểu là bản thân đã xuyên về cổ đại, cố gắng sắp xếp lại ký ức trong đầu một chút, nàng càng thêm chắc chắn là mình đã xuyên qua.
Nhớ ngày đó, vô luận nàng dùng cái gì để giết người, nàng cũng không để một chút máu dính lên “vũ khí” của mình. Vậy mà bây giờ nhìn lại đã thấy lá trúc ( vũ khí mà chị ấy tiện tay quơ lấy xài tạm) trong tay toàn là máu, cảm giác vô lực tràn ngập toàn thân.
Cảm giác này thật chẳng dễ chịu chút nào.
Nghỉ ngơi một lát, Hạ Thanh Vận vứt lá trúc sang một bên rồi quay sang lục lọi trên người hắc y nhân, nhanh chóng tìm được một cái lệnh bài bằng sát, mở lệnh bài ra, ánh mắt nàng lập tức tối tăm, cầm lệnh bài cất vào trong y phục, phủi tay, xoay người rời đi.
Hạ Thanh Vận cố gắng lết cái thân thể mỏng manh yếu đuối này đi, rốt cục cũng đi đến trên đường cái, chỉ cần dọc theo quan đạo liên tục hướng phía nam mà đi, vào được thành thì mới có thể an toàn.
Trên quan đạo, một chiếc xe ngựa từ đằng xa lái tới, xe ngựa hoa lệ mà không đường hoàng, đây chính là xe ngựa riêng của Diệu Vương gia, ngoại trừ Diệu vương, không có ai dám ngồi cùng hắn trên xe ngựa mà đi.
Con đường này là con đường duy nhất đi về phía nam, mà xe ngựa này lại chạy đúng về phía ấy, chính là hướng đi vào thành!
Diệu vương mười tuổi tòng quân, hiện tại tay cầm binh quyền, ở Nam quốc hắn chính là cái đinh trong mắt người, nhiều đến đếm không hết, lại không có một người dám trêu hắn, không chỉ bởi vì Diệu vương tay cầm binh quyền mà còn vì Diệu vương tính tình máu lạnh thị huyết, vô luận ngươi là người phương nào, cho dù là hoàng đế, chỉ cần chọc đến hắn thì hắn sẽ làm cho hoàng đế sống không yên ổn! Ngược lại, chỉ cần ngươi không chọc tới hắn, thì nước sông không phạm nước giếng, hắn sẽ không làm gì ngươi.
Nghĩ tới đây,Hạ Thanh Vận trong mắt hiện lên một tia tinh quang, mở ra hai tay ngăn xe ngựa lại.
Hạ Thanh Vận đột nhiên xuất hiện, khiến cho phu xe không thể không dừng lại, bụi đất tung bay, xe ngựa lập tức dừng lại.
Lôi Phong cao thấp đánh giá Hạ Thanh Vận một phen, trong mắt tràn đầy khinh thường, lại là một cái háo sắc nữ tử, chỉ vì muốn gặp chủ tử nhà hắn mà lớn gan đến cản xe ngựa! Đừng tưởng rằng làm ra bộ dạng như vậy thì có thể khiến cho chủ tử nhà hắn trình diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân, nếu đã tính đến trước mặt chủ tử tự sát như vậy, e là ngay cả liếc chủ tử nhà hắn cũng không thèm!
“Xảy ra chuyện gì?” Thanh âm tràn trề từ tính mang theo tức giận nhàn nhạt từ trong xe ngựa truyền ra.
“Vương gia, có một nữ nhân nhân cản đường.” Thấy chủ tử tức giận, Lôi Phong lập tức bẩm báo rõ ràng, nhìn về phía Hạ Thanh Vân với ánh mắt ngụ ý tự cầu phúc, sau đó không thèm nhìn nàng.
“Đi vòng qua.” Lời nói ngắn gọn xúc tích thế nhưng lại làm Lôi Phong có thể cảm giác được, chủ tử đang tức giận!
“Vâng ạ” Lôi Phong hất roi ngựa lên, định đi vòng qua.
Hạ Thanh Vận thấy vậy, thay đổi vị trí, vẫn như cũ cản ở trước xe ngựa.
“Vương gia” Lôi Phong trong tay cầm roi ngựa không biết như thế nào cho phải.
“Lại vòng qua lần nữa” Thanh âm không chút rung động nào dừng lại một lát rồi nói tiếp “Nếu như nàng vẫn tiếp tục cản thì chạy qua người nàng luôn đi” ( Hự, có ai bị xe ngựa cán chưa? Tan xương đó!! >”