"Vương gia, Vương phi bị treo trên cổng thành ba ngày rồi đấy ạ!"13
Khi gã sai vặt chạy vào, Vương gia đang vẽ một bức thủy mặc đan thanh.
"Chịu nhận tội chưa?"
Vương gia dừng bút lại hỏi.
Gã sai vặt lắc đầu.
"Chỉ nói muốn gặp ngài thôi, cái khác thì không chịu nói."
Vương gia nghe xong mỉm cười.
"Vậy cứ tiếp tục treo đi." Vương gia lại ung dung vẽ tranh, "Nhớ cho uống nước đều đặn, đừng để y chết.""Vâng, tiểu nhân đi làm ngay đây ạ."
——————
Thà tin trên đời có quỷ chứ đừng tin miệng lưỡi nam nhân.
Dạo này dân chúng ở đất phong của Kính Vương đều xôn xao bàn tán về chuyện ly hôn cẩu huyết của Kính Vương điện hạ và Vương phi.
Ai mà chẳng biết trước đây Kính Vương yêu vợ đến nhường nào. Chỉ vì một câu nói muốn ăn bánh gạo của Vương phi liền mời ngay mười đầu bếp về phủ làm điểm tâm.
Còn bây giờ thì sao? Cứ nhìn mà xem, đã sinh hai đứa con rồi mà nói không cần là không cần, nói không sủng là không sủng, hết sức nhẫn tâm. Bảy năm trước Vương gia dẫn binh xuất chinh bị mai phục, Vương phi thân là ca nhi yếu đuối lại liều mạng cưỡi chiến mã đi cứu người. Đây chính là ơn cứu mạng, dù bây giờ Vương gia đã chán người cũ thì ít nhất cũng nên nuôi trong nhà, sao có thể bội bạc đến thế chứ!
"Chắc ngươi nói bừa thôi."
"Ha, ngươi đừng có mà không tin!" Người kể chuyện nói chắc như đinh đóng cột, "Ngươi tới cổng thành phía Bắc mà xem, Vương phi còn đang bị treo trên đó đấy!"
"Còn treo lên nữa sao?" Trâu Tiểu An gãi đầu trầm trồ, "Vương gia thật lợi hại."
Trâu Tiểu An vừa mới gói ghém hành lý từ thôn Trâu Gia vào thành, nhờ quen biết đồng hương nên được vào phủ Kính Vương làm tạp dịch. Y vốn là nông dân chẳng được học hành gì mấy, bù lại tính tình thật thà lại chăm chỉ chịu khó, người khác thấy y cái gì cũng không hiểu đều sẵn lòng chỉ bảo thêm mấy câu.
"Tóm lại cứ thấy Vương gia thì né ra xa là được, đừng dại mà đụng vào đao."
"Vâng, cám ơn đại ca."
Trâu Tiểu An vâng dạ liên tục, nhưng y đâu chỉ đụng vào đao, y tới để chăm sóc tiểu thế tử nên sợ là phải lăn lộn trong núi đao nữa kìa.
——————
Trâu Tiểu An là một ca nhi, tuổi đã lớn mà vẫn chưa gả được ra ngoài. Các ca nhi trạc tuổi y đều đã có con sáu bảy tuổi, còn y thì sao? Đã bán hết sản nghiệp tổ tiên còn đổ nợ bài bạc, hai tay trống trơn vào thành làm thuê nuôi mình.
Ca nhi chưa chồng rất hiếm khi chịu trông con cho người ta, dù là nhà giàu sang, tiền lương đãi ngộ hậu hĩ thì cũng rất khó mướn được người.
Nhưng Trâu Tiểu An không sợ, bởi vì y không gả đi được.
Tính cách y xuề xòa, dáng dấp lại không đẹp, hán tử muốn làm huynh đệ với y không ít nhưng muốn cưới y thì một người cũng chẳng có. May mà y cũng không quan tâm lắm, không gả được thì thôi, mặc kệ nó.
Không ai chịu sinh con với y thì y đành tới nhà người khác trông con vậy, còn được phát tiền lương, thoải mái biết mấy.1
Tiểu thế tử chưa đầy trăm ngày, vừa nhỏ vừa mềm, còn không dài bằng cánh tay Trâu Tiểu An.
Y hâm nóng sữa dê rồi cẩn thận ôm tiểu thế tử đút sữa, vừa ôm đi lòng vòng vừa dỗ, thành thạo vỗ vỗ đứa bé cho ợ sữa.
"Ôi nhóc đáng thương." Trâu Tiểu An ôm tiểu thế tử nhẹ giọng dỗ dành, "Người cha vô lương tâm kia cũng không chịu tới thăm con nữa."
May mà còn có y đau lòng.