Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

chương 143: 12 bức họa

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Liễu Trì có chút không rõ, nhưng mà đối với mệnh lệnh của Vương gia vẫn thi hành ngay lập tức, dừng bước, chỉ là cặp mắt càng thêm cẩn thận, tra xét khác thường chung quanh.

Mấy giá sách sắp gọn gàng ngăn nắp ở bên kia, mà ở giữa là những bức họa được treo trên tường, bên kia còn có bàn đọc sách và các loại Văn Phòng Tứ Bảo, cả thư phòng trên dưới trái phải, y đã tra xét rất kỹ càng, cũng không có bất kỳ khác thường nào.

Nhưng chỉ cần y liếc mắt qua một cái, cũng biết không có bất kỳ khác thường, hắn cũng không hiểu trong đó có vấn đề gì, dù sao trong một thư phòng, những vật dụng được sử dụng cùng cách bài biện trong đây đều rất bình thường, không có gì cái gì là bất thường cả.

Liễu Trì lần nữa đưa mắt nhìn Thư Nhã Phù, cũng tò mò nhìn xem nàng sẽ tìm ra được cái gì bất thường.

Ánh mắt Nam Cung Thần vẫn luôn đặt trên người của nàng, đối với thần sắc biến hóa liên tục của nàng đương nhiên cũng chú ý tới, từ lúc đi vào thư phòng này, ánh mắt của nàng quét qua chung quanh, khẽ cau mày rồi đến giờ vẫn chưa buông lỏng, cộng thêm nàng lại lên tiếng cắt đứt lời nói của Liễu Trì, chắc là nàng đã phát hiện cái gì đó.

Nếu Liễu Trì không có cách nào phát hiện, nếu như vậy thì đó thật không phải tầm thường !

Thư Nhã Phù nhìn ánh mắt của hai người, khóe môi nâng lên nụ cười mỉm, cười như không cười nhìn về phía Nam Cung Thần, khẽ nhướng mày: "Cứ như vậy tin tưởng ta? Ngươi cũng không lo lắng ta cái gì cũng không biết, tùy tiện nói càn?"

"Nàng cứ nói đi? !" Trong con ngươi màu hổ phách không có một tia gợn sóng, cười híp mắt mở miệng nói.

Thư Nhã Phù thu hồi ánh mắt, lần nữa đem toàn bộ sự chú ý của mình đặt lên mấy bức họa trên tường !

Nếu như nói cái gì làm cho nàng cảm thấy bất thường, hiện tại nàng có thể cực kỳ khẳng định để nói, chỗ bất thường ở đây chính là mười hai bức họa đang treo trên tường này, cực kỳ bất thường.

Lại nói, trong trường hợp bình thường, đối với những người yêu thích hội họa, trong thư phòng treo mười mấy thậm chí mấy chục bức họa đắt giá cũng là chuyện bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên, mới bắt đầu nàng cũng không nhận thấy được có cái gì không hợp lý, chỉ là ở trong lúc vô tình nhìn một bức họa trong đó mấy lần, nàng không thể không chú ý mười hai bức họa này.

Hai người bọn Nam Cung Thần thấy ánh mắt nàng bình tĩnh tập trung nhìn mười hai bức họa ở trung tam kia, trong bụng sáng tỏ, e rằng điêu bất thường ở đây chính là mười hai bức họa kia!

"Tranh này có cái gì không bình thường?"

Liễu Trì trầm ngâm đem mười hai bức họa nhìn kỹ lại lần nữa, cũng không có nhìn ra cái gì, cau mày nhìn về phía Thư Nhã Phù mở miệng hỏi, đáy mắt có điều nghi hoặc.

Đối với các loại danh họa, thi từ, cổ tịch ..., hắn cũng không phải là không hiểu, chỉ là mười hai bức họa này hắn nhìn qua mấy lần cũng không nhìn ra có gì bất thường, thật sự là không có gì ly kỳ, chẳng qua cũng giống như những thứ bình thường thôi, không nhìn ra nó là bút tích của ai, cũng nhìn không ra đến tột cùng là sản phẩm của người phương nào.

Nam Cung Thần nhìn chăm chú mười hai bức họa, trầm ngâm nhìn kỹ phía trên, khẽ cau mày, chốc lát trong đáy mắt thoáng qua ánh sáng rất nhạt.

"Mười hai bức họa này đều cùng một người vẽ ra, chỉ là bây giờ chưa nhìn ra mối liên hẹ của chúng, hẳn là đã bị xử lý qua rồi!"

Nam Cung Thần là nhân vật gì chứ, nhất định có nhắc nhở, nghiêm túc quan sát, mặc dù vẫn không có tìm được mấu chốt thứ tự trong đó, nhưng ít nhất cũng đã nhìn thấu điểm mấu chốt của vấn đề.

"Thông minh!"

Thư Nhã Phù cười, búng tay khích lệ nói.

Ngay sau đó đi tới chỗ mười hai bức họa trên tường, cẩn thận sờ sờ một bức họa trong đó, sau đó sáng tỏ, không khỏi mỉm cười.

"Quả nhiên không sai, mười hai bức họa này nhìn sơ qua thì giống như được treo cố định trên tường, nhưng thật ra thì không có cố định, mà những bức họa này có thể di chuyển được! Mà bản thân mười hai bức họa mày không chỉ xuất phát từ bút tích của một người, mà còn là một bộ!"

Cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của hai người, Thư Nhã Phù cười cười, ánh mắt tiếp tục rơi vào bức họa: "Lúc mới vừa tến vào thư phòng ta đã cảm thấy có chút kỳ quái rồi, chính là bởi vì mười hai bức họa này bị đảo lộn vị trí, treo lung tung ở nơi này, nhìn như chỉ là mười hai bức họa bình thường, nhưng mà làm sao ta lại không biết chứ, thật ra thì đây là cùng một bộ."

Nói những lời này xong, Nhã Phù khẳng định, lui về phía sau mấy bước, ánh mắt đem tất cả mười hai bức họa này thu vào trong tầm mắt, mỉm cười tự đó lại có một cỗ tự tin và quả quyết!

"Đây là một bức tranh? Hoàn toàn không nhìn ra!"

Liễu Trì nghe hai người bọn họ nói, cau mày nhìn mười hai bức họa thêm một lần nữa, có thể nhìn ra là cùng một bút tích, nhưng lại lại không biết làm thế nào để liên hệ mười hai bức họa này với nhau.

"Vương phi đã thấy qua nguyên tác của những bức họa này!" Nam Cung Thần mở miệng khẳng định, cũng không phải câu nghi vấn, chỉ là một câu trần thuật.

"Hắc hắc, ngược lại thật ra ta lại không nghĩ tới sẽ thấy mấy bức họa này ở đây, xem ra đã rất lâu rồi không thấy chúng!"

Không nghĩ tới bị một câu của Nam Cung Thần nói toạc rồi, Thư Nhã Phù cười hì hì nói.

Thật ra thì tranh này không chỉ là đã từng thấy, tranh này là lúc nàng bái sư không lâu sau đó, khi đó ôm đứa bé, được sư phụ cứu rồi sau đó tiện tay vẽ, lúc ấy hình như là bị sư phụ cầm đi, nàng cũng chưa bao giờ để ý nhiều, dù sao cũng chỉ là mấy bức họa nàng nhàm chán vẽ loạn lúc rãnh rỗi.

Chỉ là không có nghĩ đến một bức họa ban đầu tùy tiện bôi bôi vẽ vẽ sẽ xuất hiện ở đây! Còn bị đặt ở trong thư phòng Phong Lão Thái Gia, hơn nữa còn bị lộng thành cái bộ dáng này, những thứ này ngược lại làm nàng rất bất ngờ .

Nếu như không phải vừa rồi trong thư phòng bị phân tâm liêc nhìn mấy cái, nàng sẽ không chắc chắn những bức họa này có phải do nàng vẽ hay không, dù sao cũng đã thật là nhiều năm trôi qua rồi, khi đó nàng tiện tay vẽ loạn rồi ném tới ném lui cũng không biết ném đi đâu, đến chính mình cũng không nhớ rõ khi đó vã cái gì.

Cũng may lúc trước nàng vẽ mấy bức tranh này là dựa theo mười hia chòm sao, bản thân thì dựa theo quy luật đó, nếu không nàng cũng không rõ thứ tự rồi.

Người đảo lộn vị trí mười hai bức họa này cũng thật tài hoa, làm cho người ta cũng không nhìn ra được rốt cuộc nó có bộ dáng gì, nhưng mỗi một bức tranh cũng đều rất hoàn chỉnh!

"Liễu Trì, đem bức tranh vị trí thứ ba và vị trí cuối cùng đổi chỗ cho nhau, bức thứ tư đổi đặt tại vị trí thứ năm, bức thứ năm đem lên để vào chỗ đầu tiên . . . . . ."

Lập tức cũng không giải thích gì thêm, Thư Nhã Phù lại đi lui về phía sau mấy bước, trong đầu nghĩ tới thứ tự lúc mình vẽ mười hai sao này, chòm Bạch Dương, chòm sao Kim Ngưu, chòm Song Tử, Chòm Cự Giải, chòm sao Sư Tử, chòm Xử nữ, chòm sao Thiên Xứng, chòm sao bò cạp, chòm sao Ma Kết, chòm sao Thiên Bình, chòm sao Song Ngư. . . . . .

Nếu như nàng không có nhớ lầm, thứ tự ban đầu nàng vẽ phải là như vậy, nếu không phải nàng rất thích chơi ghép hình, e răng bầy giờ nàng đã quên mất. . . .

Liễu Trì đem bức họa cuối cùng bỏ vào vị trí, cuối cùng bức chòm sao Song Ngư bị lõm xuống, đồng thời xoay tròn một cái, lộ ra không gian bí mật phía sau bức tường.

Tất cả không gian bí mật bị lộ ra ngoài, một cái cầu thang nho nhỏ không biết thông đến chỗ nào.

"Xem đi, ta đã nói có vấn đề!"

Đuôi lông mày cợt nhã, mặt Thư Nhã Phù hả hê vẻ mặt nhìn về phía Nam Cung Thần.

"Chính nàng vẽ lại suy nghĩ thật lâu mới nhận ra , mất mặt!" Ánh mắt Nam Cung Thần khinh bỉ quét qua.

"Ai nói, đó chỉ là rất lâu ròi ta mới thấy nó. . . . . . Hắc hắc, bị ngươi đoán được!"

Mặt Thư Nhã Phù đang hả hê, lị bị cụt hứng, không có chú ý nhiều, không người phản ứng kịp cư nhiên liền bị người ta chụp vào nói ra , lập tức chỉ có thể khúc khích cười ha hả.

Tranh này được vẽ cách đâu cũng rất lâu rồi, hơn nữa phong cách bây giờ của nàng và lúc đõ có chút khác biệt, nàng thật không biết Nam Cung Thần làm thế nào phát hiện.

Trong bụng Liễu Trì kinh ngạc, không nghĩ tới trong thư phòng Phong Lão Thái Gia này lại có bưc họa do Thư Nhã Phù vẽ loạn lúc rãnh rồi, hơn nữa sau khi đổi vị trí của mấy bức họa xong, hắn vẫn không nhìn có bất kỳ quy luật nào, căn bản là không nhìn ra được có huyền cơ gì trong đó.

Không ngờ mấy bức họa của vương phi vẽ loạn lúc trước còn bị lấy ra làm chốt mở cơ quan mật đạo!

"Vương Gia thế nào đột nhiên đối với cất giấu gia gia có hứng thú, đối với mười hai bức họa này mặc dù ta vẽ đã nhiều năm về trước, nhưng cũng không có nhìn ra đầu mối gì!"

Thư Nhã Phù còn muốn nói chút gì, đột nhiên liền bị một tay Nam Cung Thần bịt miệng lại, mà đồng thời mấy người bọn họ cũng đã nghe tiếng bước chân truyền tới, cộng thêm giọng nói của Phong Phiêu Tuyết, sợ rằng phương hướng của người tới đúng lúc là hướng về phía thư phòng này mà đến.

Ánh mắt Nam Cung Thần ý bảo, lập tức Liễu Trì thứ nhất, mà Thư Nhã Phù thứ hai, Nam Cung Thần người thứ ba, ba người thứ tự nhẹ nhàng linh hoạt đi vào mật đạo, mà vừa lúc ba người đi vào mật đạo, trong giây lát bức họa đóng lại, vị trí mười hai bức họa cũng lập tức biến đổi thành dáng vẻ lúc đầu!

"Ken két ——!"

"Đều nói Phong lão thái gia yêu thích hội họa, nếu người nào đó có thể nhìn ra thứ tự trong đó, nhất định là một người vô cùng tài năng, Bổn vương tự nhiên cũng muốn biết!" Âm thanh Chiến Bắc Sính theo tiếng mở cửa vang lên, trầm thấp mà từ tính.

"Bình thường gia gia đối với mấy bức họa này như đối với bảo bối, vô cùng nâng niu, hôm nay, khó có thể mở miệng đồng ý như vậy! Huống chi có thể biết được tranh này là cùng một bộ cũng không có được mấy người, Vương Gia chớ có nói như vậy mới phải, hôm nay Phiêu Tuyết cũng chỉ bởi vì là Vương Gia nên mới cả gan nói, nếu để cho gia gia biết được nhất định sẽ bị trách tội ."

Đáy mắt Phong Phiêu Tuyết đầy ẩn tình nhìn nam nhân đang đứng bên cạnh mình, đối với Chiến Bắc Sính nàng cho tới nay đều có tâm tư muốn chinh phục, loại nam nhân này không phải cô gái bình thường có thể chinh phục được, nói đến tình yêu, sợ rằng nàng đối với hắn cũng không tính là yêu, chẳng qua là có chút hảo cảm thôi.

Tự hỏi tài học tướng mạo đều là tuyệt cao, Phong Phiêu Tuyết nàng ngay từ lúc mười tuổi liền thề nhất định phải tìm một tuyệt đại anh hùng hào kiệt làm phu quân!

Mà một Nam Phong quốc to lớn có thể đạt tiêu chuẩn của nàng, cũng chỉ có một người, chính là Chiến Bắc Sính, cho dù là Cố Trường Phong, đương kim hoàng thượng hiện nay, nàng cũng không có xem ở đáy mắt!

Chiến Bắc Sính nhìn xa trông rộng, đưa mắt quét mọi ngóc ngách trong phòng, cặp mắt từ từ híp lại.

Chẳng lẽ hắn nghĩ sai rồi sao, hai người kia chưa có tới nơi này?

Tầm mắt phủ xuống, đem tất cả nghi hoặc trong đáy mắt đều che giấu, Chiến Bắc Sính lửng thững đi vào, đồng thời nhìn như tùy ý mở miệng: "Phong tiểu thư cũng không biết thứ tự của mười hai bức họa này sao? Không phải xưa nay gia gia nàng thương yêu sủng ái nàng nhất sao, tại sao lại không nói cho nàng biết?"

Phong Phiêu Tuyết mím môi cười một tiếng, lúc tròng mắt nhìn về phía mười hia bức họa kia, trên mặt càng thêm tự tin và ngạo nghễ: "Không phải gia gia không chịu nói cho ta biết, mà là ta tin tưởng ta nhất định có thể tự mình tìm ra thứ tự và mối liên hệ của chúng!"

"Vậy sao? !"

Truyện Chữ Hay