Vương Phi Áp Đảo Vương Gia

chương 140: áp lực như núi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Lại là ngươi?" Ánh mắt Chiến Bắc Sính lạnh lùng thẳng tắp rơi vào trên người nam tử tên Cảnh Phong này, trong bụng lại có một chút tính toán.

Không phải tên Cảnh Phong này là cái tên nam nhân lúc hắn trên đường về nước gặp được hay sao, đồng thời cũng người là phá hư kế hoạch của hắn, nhưng sau đó lại không thể tìm được hắn ta, ngay cả đi điều tra Trân Bảo Các cũng không tìm được người này, nhưng lại tra được có một An công tử.

An Lan có một muội muội, mà muội muội đó được đặt tên là An Thất Thất!

Lúc trước hắn cùng với hoàng huynh thương thảo, hoàng huynh đã từng đề cập tới sự tồn tại của tên Cảnh Phong này, mà sau khi phát hiện An Thất Thất cùng Cảnh Phong có mấy phần tương tự, cộng thêm giữa hai người đều cùng Tề vương Đông Ly quốc kia có một chút liên lạc.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cảnh Phong này có phải là An Lan hay không, hoài nghi đã hiện lên trong đầu của bọn hắn.

Bây giờ hắn tự mình tìm tới cửa, chắc hẳn là chuyện có liên quan tới Nam Cung Thần.

"Vị này chắc hẳn chính là Chiến Vương gia tên tuổi lừng lẫy rồi, quả nhiên danh bất hư truyền! Không hổ là trên Chiến thần, cũng không giống ta yếu đuối thư sinh như vậy!" Thư Nhã Phù mỉm cười nhìn gương mặt lạnh lùng của Chiến Bắc Sính, trong lòng biết được hắn nhất định là đã có hoài nghi.

Hơn nữa trước đây cũng bởi vì chuyện của Nam Cảnh mà phá hư kế hoạch của hắn!

Nhưng, mặc dù nàng biết được thân phận Đại đương gia Hắc Phong trại, cũng không cần thiết trực tiếp nói toạc ra như vậy được, hôm nay nàng tới nơi này cũng không phải là tới để gợi lên những chuyện trước, bản thân thân phận của An Thất Thất cũng là mượn của người khác, thêm một tên Cảnh Phong này nữa. . . . . . Có quá nhiều thân phận áp lực phải nhớ rõ thân phận từng vai diễn rất lớn a!

"Hừ, Bổn vương lại rất muốn biết, nên gọi là Cảnh công tử? Hay là An công tử!" Chiến Bắc Sính nhướng mắt nhìn chằm chằm nàng, hừ lạnh một tiếng, giọng nói không chút hảo cảm, lạnh lùng nói.

"Tên chỉ là một cái để gọi mà thôi, Vương Gia cần gì câu nệ như vậy chứ, ta cũng chỉ là một bình dân bách tính mà thôi! Hoàng thượng, ngài nói đi!" Thư Nhã Phù tiến lên trước mặt Chiến Bắc Sính, không có chút nào tránh né và chột dạ.

Mà nàng trả lời như vậy, cũng đã coi như là gián tiếp thừa nhận thân phận của mình.

Nàng vừa là An Lan, ‘Ông Trùm’ giấu mặt Trân Bảo Các, vừa là một Cảnh Phong đại phu, đồng thời còn cùng Tề vương Đông Ly quốc có một ít quan hệ!

Nếu hôm nay nàng dùng thân phận của Cảnh Phong tới nơi này, dĩ nhiên là biết được bọn họ sẽ đoán được một chút, dù sao Cố Trường Phong cũng ở nơi đây, hắn cũng như Nam Cung Thần, cũng tới Bắc Việt quốc một thời gian, nhưng nàng chưa có gặp qua hắn.

"Trẫm ngược lại không nghĩ như vậy, nhân tài như An công tử vậy lại còn là Cảnh Phong đại phu y thuật cao minh, hai thân phận đó từ lúc ban đầu cho tới bây giờ trâm không nghĩ nó có quan hệ với nhau, không ngờ còn là một người buôn bán kỳ tài như vậy, cũng phải không chỉ là một thương nhân bình thường!"

Cố Trường Phong đi thẳng đến vị trí chủ trì ngồi xuống, trên khuôn mặt là mỉm cười thân thiện, mà đồng thời Chiến Bắc Sính cũng không bày tỏ bất kỳ biểu hiện gì, chẳng qua làm như không nhìn thấy .

"Buôn bán cái gì, phần lớn cũng chỉ là tùy ý đề nghị một chút mà thôi, dù sao hàng năm ta cũng không có nhiều thời gian ở Trân Bảo Các, có rất nhiều chuyện đều do người làm trong Trân Bảo Các xử lý rất chu toàn, tại hạ cũng không dám đem công lao của người lấy lên người mình được?"

Hơi khiêm nhường mấy câu, ánh mắt Thư Nhã Phù nhìn Cố Trường Phong, lấy phong phái làm khách nói, nhưng lại hoàn toàn đem người chủ thật sự của Chiến Vương Phủ làm như không khí, trừ đi ánh mắt lúc ban đàu nhìn hắn, sau đó đều đưa mắt nhìn Cố Trường Phong.

Vẻ mặt Bạch Ưng không chút biểu cảm đứng ở sau lưng Nhã Phù, nhưng cho dù vậy, một cái nhấc tay một cái động chân cùng với một đôi mắt quan sát tỉ mỉ cũng có thể lấy được tin tức, chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Cố Trường Phong để trong đáy mắt.

Nhưng với người đi theo bên cạnh của Cảnh Phong, hoặc giả nói là nam tử sau lưng An Lan, hắn thật sự không biết nên coi y là người của Cảnh Phong, hay là người của Nam Cung Thần.

"Chúng ta không cần nói nhiều lời vô bổ nữa làm gì, hôm nay ta tới vương phủ có thể thấy hoàng thượng ở chỗ này, ngược lại đã giảm bớt đi rất nhiều chuyện cho ta." Khẽ mỉm cười, ung dung đem thân thể dựa vào phía sau, Thư Nhã Phù lạnh nhạt nói.

"Cảnh công tử có cái gì muốn nói, cứ nói đừng ngại!"

"Ta trở lại, nguyên nhân chủ yếu trong đó là thay thế Tề vương tới đây, mục đích dĩ nhiên là cũng là vì quan tâm an nguy của tiểu thế tử, đồng thời cũng hy vọng có thể cùng hoàng thượng trở thành bằng hữu, Đông Ly quốc và Nam Phong quốc vốn là hai nước láng giềng, giữa hai người bù đắp cho nhau, mà lúc trước Bắc Việt quốc chọn lựa phò mã, chắc hẳn hoàng thượng cũng hiểu trong đó đại biểu cái gì!" Thần sắc vẫn ung dung lạnh nhạt như cũ, Thư Nhã Phù không tiếp tục nói chuyện vô bổ nữa, trực tiếp mở miệng nói thẳng mục đích của mình.

"Hừ! Tề vương gia là Tề vương Đông Ly quốc, cũng không phải là hoàng thượng Đông Ly quốc, huống hồ muốn cùng hoàng huynh ta kết giao bằng hữu, Cảnh Phong, có phải ngươi quá đề cao mình rồi hay không, hoặc là coi thường Nam Phong quốc ta, nếu Tề vương muốn có thể tự mình đến tìm hoàng huynh ta nói là được, phái một vô danh tiểu tốt như ngươi đến đây, không khỏi quá qua loa xem thường!"

Cố Trường Phong ngồi ở bên kia, Chiến Bắc Sính còn chưa kịp đợi Cố Trường Phong nói chuyện, lập tức hừ lạnh một tiếng, khóe môi nâng lên một nụ cười nhạt, lấy một loại ánh mắt miệt thị trên hạ quan sát trên dưới nàng một cái.

Lúc trước thấy hắn trong một trận hỏa hoạn, chuyện của mình bị cái tên Cảnh Phong này phá hư, còn phải né ra Nam Cảnh, lúc ấy Chiến Bắc Sính đối với Cảnh Phong thật ra là tò mò và hứng thú, nhưng hôm nay bởi vì chuyện tìnhcủa An Thất Thất mà tâm tình không sảng khoái, nhìn Cảnh Phong và An Thất Thất có mấy phần giống nhau, đường đường là Chiến Vương gia lại để lửa giận át đi lý trí.

Mà giờ khắc này, Thư Nhã Phù vừa là An Thất Thất, vừa cũng là Cảnh Phong, cũng coi nhận lửa giận hoàn toàn thuộc về mình, nhưng lúc này là phần hai người đấy!

"Chiến Vương gia hình như đối với tại hạ không có hảo cảm, chẳng lẽ tại hạ có chỗ nào đắc tội Vương Gia hay sao, tình trạng thân thể Tề vương như thế nào, có thể trên đại lục rất nhiều người không biết, nhưng Chiến Vương gia cùng Nam Hoàng chắc hẳn cũng biết rõ sức khỏe của Tề vương chúng tôi, đã như vậy, Tề vương Đông Ly quốc ta tự mình đến Nam Phong quốc, chẳng lẽ như vậy còn chưa biểu hiện rõ rất tôn trọng quý quốc hay sao?"

Khóe mắt liếc nhìn Chiến Bắc Sính, từng chữ từng câu, trên mặt tuấn dật cũng không có bất kỳ tức giận nào cho dù bị người ta nói thẳng mặt, ngược lại lạnh nhạt như lúc ban đầu.

"Một thương nhân như ngươi, đại biểu cho Tề vương? Dù là Tề vương phi tự mình đến đây cũng không thể đại diện hoàn toàn cho Tề vương, thân phận Cảnh công tử thật cao!"

Giọng điệu Chiến Bắc Sính mang theo chút châm chọc, nhưng cũng mang theo ngạo khí, không chút kiêng kỵ nói thân phận nàng đại diện cho Tề vương là rất cao, theo tính khí của hắn, đúng là không che giấu không vui, tất cả tức giận cùng châm chọc đều bày ra trên mặt.

Thư Nhã Phù ngước mắt nhìn Chiến Bắc Sính, cười một tiếng, tà mị xinh đẹp: "Thế nào, trong lòng Chiến Vương gia người đang nghĩ cái gì, đột nhiên nói tới Tề vương phi? Nói thật ra, mặc dù Vương Gia ngươi đối với Tề vương phi có lòng, cũng không thể ngay mặt nói ra như vậy, dù sao hoàng thượng vẫn còn ở nơi này."

Vặn vẹo sự thật chính là chuyện mà nàng thành thục nhất, hơn nữa người trong cuộc lại là chính mình, cư nhiên cũng có thể nói ra mà mặt không thay đổi sắc chút nào.

Bạch Ưng không nghĩ tới vương phi lại có thể biết nói ra những lời này, cũng sửng sốt bị dọa sợ một phen, tuy nhiên thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại có phần đồng tình với Chiến Bắc Sính .

Vương phi nói với Chiến Bắc Sính những lời này, nếu như bị Vương Gia biết được. . . . . . Hậu quả kia. . . . . .

Hắc hắc, Bạch Ưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình có một vài ý nghĩ xấu xa!

"Tề vương phi, chẳng lẽ vị đại tiểu thư Thư gia trong truyền thuyết kia, chính là Tề vương phi hôm nay? Đã từng nghe qua, nhưng thật đáng tiếc đến nay vẫn chưa có cơ hội gặp mặt, Vương phi Tề Vương đến nay Bổn vương chưa từng gặp qua, Cảnh Phong ngươi muốn lôi kéo cũng không cần kéo ra những thứ này, thật sự rất hoang đường!"

"A, hoàng thượng, những lời vô ích không nên nói nhiều, hôm nay ta đến đây, chỉ là muốn nói, ngày đó ở Bắc Việt quốc xảy ra một số chuyện, cùng với tân hoàng Đông Ly quốc ta lên ngôi, chuyện tình ở Bắc Việt quốc, chỉ muốn hoàng thượng thận trọng suy nghĩ!"

"Trẫm sẽ thận trọng!" từ đầu đến cuối Cố Trường Phong cũng mỉm cười, sắc mặt không có biến hóa gì nhiều.

"Đã như vậy, hôm nay tại hạ xin được cáo lui trước!" Thư Nhã Phù đứng dậy, trước khi đi lại liếc nhìn Chiến Bắc Sính, "Chiến Vương gia cùng Phong cô nương trai tài gái sắc, hôm nay trước khi tại hạ tới đây đã thấy được Phong cô nương, nếu Vương Gia có một vị vương phi như vậy thật là phúc khí!"

Nàng tuyệt đối là cố ý!

Ở Chiến Vương phủ một thời gian, nàng đã sớm biết, trên thực tế Chiến Bắc Sính đối với tin đồn mình cùng Phong Phiêu Tuyết vô cùng không ưa.

Nói xong lời này, lập tức nàng cũng không tại nhiều lưu, xoay người rời đi.

Mà mặt Bạch Ưng vốn không có chút biểu cảm gì lại xuất hiện mấy vạch đen trên trán, nhìn hai vị hoàng thất Nam Phong quốc cười khẽ, trước khi đi lưu lại một câu: " Lời nói của Cảnh công tử tuyệt đối có thể đại diện cho Vương Gia, hai vị không cần lo lắng!"

Nếu như không có Bạch Ưng nói một câu cuối cùng kia, Cố Trường Phong cùng Chiến Bắc Sính tuyệt đối sẽ không đem lời nói của Cảnh Phong cùng Nam Cung Thần đặt ngang nhau , nhưng cuối cùng Bạch Ưng lại nói thêm một câu như vậy, rất rõ ràng là để cho bọn họ hiểu một chuyện.

Tên Cảnh Phong này trước mặt Nam Cung Thần phân lượng nặng như thế nào, thậm chí có thể thay thế y nói chuyện, đây là quyền lợi của một thương nhân mà Nam Cung Thần dành cho hắn sao? Là một quyền lợi mà một thuộc hạ tốt nên có sao?

Tên Cảnh Phong này. . . . . .

Sắc mặt Chiến Bắc Sính tức giận và khinh thường, cùng với Cố Trường Phong mỉm cười ôn hòa cũng thu hồi thần sắc trên mặt, liếc mắt nhìn nhau một cái.

" Võ công của nam nhân kia tuyệt đối là thượng thừa, nếu hắn đã nói như vậy, điều này cho thấy vị trí của Cảnh Phong trong Tề vương phủ là vô cùng đặc biệt!" Cố Trường Phong mở miệng nói trước.

"Hoàng huynh! Trước khi hắn đi đặc biệt nhắc tới Phong Phiêu Tuyết!"

Trầm mặc hồi lâu, Chiến Bắc Sính đột nhiên mở miệng, hắn không cho rằng nàng là vô duyên vô cớ nhắc tới Phong Phiêu Tuyết, mặc dù hắn rõ ràng ý tứ trêu chọc của nàng, nhưng chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.

"Phong Phiêu Tuyết. . . . . . Nếu như ta không nhớ lầm, mấy ngày nữa chính là đại thọ tám mươi tuổi Phong Lão Thái Gia, Phong gia vì thế mà chuẩn bị mở yến chúc mừng! Hoàng đệ, ngươi thay trẫm đi chúc mừng được không?" Lẩm bẩm đọc tên tuổi Phong Phiêu Tuyết hai lần, đáy mắt Cố Trường Phong thoáng qua một tia sáng.

Sau khi Thư Nhã Phù ròi khỏi Chiến vương phủ, liền cười híp mắt nhìn lướt qua Bạch Ưng bên cạnh, đưa tay giơ lên một ngón tay cái: "Thời gian rất vừa vặn, cuối cùng cho bọn hắn một chút nhắc nhở, do ngươi mở miệng nói, bọn họ sẽ tin thêm mấy phần."

"Cũng không biết sau khi Vương Gia biết chuyện, có thể trách tội thuộc hạ đã nói hưu nói vượn rồi hay không!" Bạch Ưng bất đắc dĩ, bị vương phi chỉ điểm nói láo, hắn bày tỏ áp lực như núi!

Truyện Chữ Hay