Ánh mặt trời sáng sủa chiếu rọi mọi vật, thật trong lành, thật rõ ràng.
Giữa biển người tấp nập có một vòng tròn trống trải, hai đứa bé hai người lớn đứng thẳng ở nơi đó, dưới ánh sáng rực rỡ này như thể cao vút lên hết thảy.
“Đâu? Đâu? Người nào bắt được??”
Một giọng nam hơi khàn có vẻ rất kích động giữa vô số ngọn sóng hò hét náo nhiệt của người xung quanh truyền đến. Cùng với đó là tiếng bước chân nện trên nền đất càng lúc càng gần.
“Bên này, bên này…..”
Rất nhiều người cười cười chỉ hướng.
Những người vây xem cũng bắt đầu dạt lại phía đó như sóng xô vào mạn thuyền, nhường đường cho nam nhân kia đi.
Trong phút chốc, trước mặt bốn người diện vô biểu tình và ngơ ngơ ngốc ngốc Hiên Viên Huyền xuất hiện một hàng người, người đi đầu chính là Thành chủ của Gia Thành.
Vị Thành chủ này thật là mập mạp béo tốt, thoáng qua cũng không khác Phật Di Lặc là bao.
Ông vừa vội vã chạy đến đây, đang có chút thở gấp nhưng biểu cảm vui mừng trên khuôn mặt thì không sai vào đâu được.
Đi theo phía sau ông, chính là vị tiểu thư giống nam nhân kia.
Nàng một bước “xông” đến trước mặt Độc Cô Dạ, rồi dừng chân đứng bên cạnh Thành chủ; khuôn mặt ông đang vui sướng chợt cứng ngắc, khóe miệng giật giật nhìn người bắt được tú cầu, Hiên Viên Huyền, Hiên Viên Ngọc.
“Ngươi…. Ngươi……” – Ngón tay chỉ vào hai đứa nhóc run run, như thể bị co giật.
Có nhầm hay không??!
Người bắt được tú cầu lại là hai đứa bé mũm mĩm xinh xắn thế kia!!! Lớn chuyện rồi….. Lớn chuyện rồi……
Thành chủ bắt đầu trở nên hốt hoảng và rối rắm.
Quần chúng vốn đã cười ha ha, bấy giờ nhìn thấy vẻ mặt xám ngoét của Thành chủ lại càng cười ầm lên, coi bộ cực kỳ vui vẻ.
“Ai bảo các ngươi bắt hả?! Ai kêu các ngươi bắt tú cầu cơ chứ??!” – Đằng sau Thành chủ là lão bà của hắn, cũng là một nữ nhân to béo, hiện tại đeo một khuôn mặt xanh lè; trông bộ dạng bà ta như thể muốn xé Hiên Viên Huyền, Hiên Viên Ngọc ra làm mấy chục mảnh chứ chẳng chơi.
Mà hai bé nhà chúng ta thì lại trưng ra một bộ mặt rất ư là ngây thơ vô tội, tay vẫn ôm trái tú cầu màu sắc rực rỡ. Có phải là chúng muốn bắt đâu, là quả cầu tự bay đến đấy chứ. Nếu chúng không bắt lấy thì sẽ bị cầu đâm vào mặt nha, còn lâu chúng mới chịu để cầu đâm vào mặt nhé.
Hai nhóc con, đồng loạt bĩu môi.
“Trẻ con không biết, ném lại đi.” – Nhìn thấy tình huống thế này, Độc Cô Dạ vẫn không mở miệng bây giờ chậm rãi đưa mắt nhìn người nhà Thành chủ và nói.
Hắn ôm hai bé Hiên Viên Huyền, Hiên Viên Ngọc nên vốn đã bị hai bé che khuất gần hết, giờ đây thêm quả tú cầu thì hoàn toàn bị che mất, nên nếu không nói lời nào thì thật cũng chẳng ai chú ý đến hắn.
Nhưng, chỉ một lời nói này của hắn, đã thu hút tất cả ánh nhìn về phía hắn.
Nháy mắt, tiếng hút khí vang lên không dứt.
Cả nam lẫn nữ, gần như nhìn chằm chằm vào Độc Cô Dạ.
Nghĩ mà xem, năm đó vẻ đẹp của Độc Cô Dạ vang danh thất quốc, khí chất như tuyết lạnh, phong thái như băng sương, chẳng có mấy ai bì được.
Trong chốc lát, trong mắt quần chúng nhân dân bay lên toàn trái tim phấn hồng~Đặc biệt, đa số là nữ giới.
Đồng nghĩa, phu nhân Thành chủ vừa nhìn thấy dung mạo của Độc Cô Dạ, con ngươi trong đôi mắt nhỏ đảo vòng quanh.
Thế rồi, bà ta nở nụ cười ha ha, vung vẩy bàn tay to đi tới, cười cười nói nói: “Tiểu nữ nhà ta ném tú cầu chọn rể, đây là chuyện toàn thành đều biết. Nếu đã bắt được thì đâu có chuyện ném lại? Trẻ nhỏ không biết thì người lớn chịu; vị công tử này, à không, con rể, chúng ta thật là có duyên đó, đi nào đi nào, tấu nhạc, bái đường, mau chuẩn bị bái đường….!!!”
“Phải….”
Bọn thị vệ theo sau Thành chủ Gia Thành và phu nhân của ông thì chỉ sau chốc lát trố mắt đớ người, ầm ầm lên tiếng đáp theo rồi nhanh chân nhanh tay chạy đi chuẩn bị.
Về phần Thành chủ, bộ mặt vốn đang đen ngòm, vừa nghe lão bà nói vậy, liền hớn hở như nở hoa, liên tục xua xua tay cười nói: “Đúng đúng, con rể, ha ha ha, con rể của ta, con gái, mau tới đây, chuẩn bị bái đường……”
Quần chúng xem náo nhiệt ở xung quanh thấy thế không khỏi kinh ngạc vạn phần, lập tức nổi lên cực nhiều những cảm xúc hâm mộ và bất mãn.
Tự dưng lại tuyển được một người con rể tốt như vậy.
Một nhân vật như thế, có cướp quyền thiên hạ cũng chẳng biết đi đâu mà tìm đâu nhé, thế mà bỗng nhiên lại để cho Thành chủ nhặt được một món quá độ hời thế kia!
Độc Cô Dạ đứng giữa đám người, lạnh mắt vô cảm nhìn nhóm thị vệ đang tiến lên tính mời hắn đi trước.
Mà Hiên Viên Huyền, Hiên Viên Ngọc là hai nhóc con rất tinh ranh.
Vừa nghe được lời của vị Thành chủ béo mập kia, hai đứa liền lập tức phản ứng lại.
Hiên Viên Ngọc lắc thật mạnh cái đầu nhỏ xinh: “Không muốn, không muốn, phụ thân có mẫn thân, không cần thành hôn!”
Hiên Viên Huyền cũng gật đầu lia lịa: “Phụ thân có chúng ta rồi, không cần cưới những người khác về làm mẫu thân cho chúng ta nữa, chúng ta không cần!”
Hai bé con trắng ngần đồng loạt lắc đầu thật mạnh, cộng thêm mấy lời kia, liền khiến cho quần chúng đang rất ghen tị bật cười to.
Người ta đã có thê tử, cũng không thể bái đường nha~
*****
Lại nói, nhìn hai đứa nhỏ dễ thương xinh xắn nhường kia, có thể thấy được thê tử của hắn xinh đẹp thế nào, làm gì có chuyện cưới nữ nhân như nam nhân kia chứ.
Vì thế, tiếp tục hóng chuyện cười nào~~~
Thành chủ thất vọng rồi, đau đầu rồi; đã có thê tử, giờ biết sao đây??
“Có chính thất à, không sao không sao, nữ nhi chúng ta làm thiếp cũng được.”
Quần chúng nhân dân không tưởng tượng nổi là bà phu nhân béo ú kia lại phun ra được một câu như thế, không khỏi nhất loạt sững sờ.
Con gái của Thành chủ tuy rằng lớn lên có chút giống nam nhân, nhưng mà làm thiếp thì…..
Dù vậy, nếu có thể gả cho nam nhân như vậy thì làm thiếp cũng tốt lắm rồi.
Không ít nữ tử thầm lẩm bẩm trong lòng.
Nhưng Hiên Viên Huyền, Hiên Viên Ngọc thì phát ngốc: Vậy mà cũng được???
Độc Cô Dạ đã có vợ, bọn họ vẫn muốn?? Bây giờ làm sao đây??? Hai bé cau mày.
Thành chủ phu nhân vẻ mặt hớn hở như hoa mùa xuân: “Công tử có chính thê, nạp vợ bé đương nhiên phải thông báo trước với vợ cả, chúng ta biết quy củ mà. Chẳng qua, nữ nhi của chúng ta tuy có giống nam nhân một chút nhưng tâm địa tốt lắm đó. Lại nói, ta cũng chưa từng thấy công tử bao giờ, công tử hẳn không phải là người Gia Thành, cũng không phải là người Mạc Hà chúng ta có phải không? Haha, con rể à, ta đây là mẹ vợ tất nhiên sẽ không để cho chính thê của ngươi phải uất ức. Ngươi cứ yên tâm, sau ngày hôm nay, hiển nhiên sẽ không để các ngươi chịu thiệt, nếu ngươi muốn đi tắt qua Mạc Hà cũng không phải việc gì khó.”
Trình độ của đoạn lời trên, có bổn phận, có uy hiếp, có xin lỗi, có lấy lòng…
Nhiều hơn cả là thái độ của kẻ bề trên.
Phía sau của vị phu nhân Thành chủ này, chắc không chỉ là một thành chủ đâu.
“Đúng đúng, con rể, nhất định không để các ngươi chịu thiệt, đến rồi, mời con rể mau vào phủ bái đường!” Thành chủ Gia Thành cười híp cả mắt.
Độc Cô Dạ khẽ nheo lại mắt, khí tức băng giá chầm chậm tỏa ra.
Mà cô gái áo đỏ đứng cạnh đó vẫn im lặng lúc này chợt hừ một tiếng thật lạnh: “Đi tắt, không tồi không tồi, nhưng mà, di muội (di nương aka mẹ kế+muội muội), ngươi không phải là nên hỏi ý kiến ta trước sao?”
Lời nói buốt lạnh tuy không lớn nhưng cũng đủ để cho phụ nhân mập kia nghe được.
Bà ta nghe thấy, bấy giờ mới quay đầu nhìn về phía cô gái mà từ đầu đã bị bà ta lơ đi; vừa liếc mắt nhìn cô gái hồng y, trong nháy mắt khuôn mặt vui sướng của bà ta trở nên cứng ngắc.
“Chuyện này, chuyện này….. Ngươi……” – Phụ nhân béo ngập ngừng.
*****
Thành chủ Gia Thành cũng đã nhìn thấy cô gái nọ, nhăn mặt.
Dáng vẻ rõ ràng dám đối đầu với bà ta của cô gái hồng y, khiến cả hai phu thê Thành chủ mập khó chịu ra mặt.
Làm sao mà lại bị sát tinh này để mắt trước mất chứ.
Xoắn xuýt quá, hết nói nổi, cơ mà, Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc biết, xong việc rồi~~
Không khí này đã nói rõ hết thảy, ai mới là người chiến thắng.
Hai bé lập tức cười tít mắt, bốn bàn tay nhỏ bé giơ ra quả tú cầu, ngọt ngào nói: “Này, trả lại cho các ngươi đó.”
Thành chủ phu nhân đeo bộ mặt đau khổ tràn đầy méo mó và thất vọng vươn tay chuẩn bị nhận lại quả cầu.
Nhưng, đúng lúc này: “Ta ném tú cầu, hắn không phải là người bắt được, các ngươi tìm hắn làm gì?” – Nữ nhân giống nam nhân kia từ nãy tới giờ vẫn im lặng lại bất ngờ mở miệng.
Thành chủ nghe được lời của nữ nhi, đần người ra quay đầu lại, kinh ngạc hỏi: “Chúng ta không tìm hắn, chẳng nhẽ tìm….” Chẳng nhẽ tìm hai đứa trẻ kia à!!
Còn chưa nói hết lời, nữ nhân nọ liền cất bước đi đến phía trước.
Đôi mắt ưng nhìn chăm chú vào hai bé Hiên Viên, khiến hai đứa tức khắc cảm giác được một sự không tốt sắp xảy ra với mình; chúng liếc nhau, bốn bàn tay nhỏ bé nắm chặt tú cầu.
“Ai bắt được tú cầu của ta thì mới là trượng phu của ta, không liên quan tới người khác.”
Dứt lời, mắt ưng quét ngang, nhìn Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc rồi nói: “Chọn một trong hai người.”
Quần chúng nhân dân khiếp sợ rồi! Chung quanh chợt lặng như tờ, tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối.
“Ớ…….” Thành chủ Gia Thành chưa kịp phản ứng lại.
“Hớ……” Thành chủ phu nhân vô thức thốt ra một tiếng vô nghĩa.
Cô gái hồng y trượt tay, lỡ giật tóc mình một phát thật mạnh, đau quá.
Cho dù bình tĩnh lạnh lùng như Độc Cô Dạ cũng sửng sốt rất lâu mà chưa hồi thần, ờm, dù rằng với khuôn mặt như băng của hắn thì người ta cũng chẳng nhận ra được.
Ngồi trên mái nhà ở xa xa xem cảnh tượng náo nhiệt, Vân Triệu và Ma Yết đồng thời bị sặc phun nước trà, đập tay xuống mái ho khù khụ.
Hài nhi ba tuổi làm trượng phu.
Lời nói này, quyết định này, quả thật……. rất anh dũng!!!
Hiên Viên Huyền và Hiên Viên Ngọc nhìn nhau, não ngừng hoạt động rồi!!!
Nhưng mà dù sao thì, thần đồng vẫn cứ là thần đồng. Hiên Viên Ngọc nhanh chóng phản ứng lại với lời nói đầy tính kinh hãi kia; bé lập tức, đẩy-quả-tú-cầu-sang-ngực-huynh-trưởng-của-mình, sau đó giơ cao đôi tay nhỏ xinh, tràn ngập thành khẩn nói với nữ nhân nọ: “Ta là nữ hài tử, hắn mới là nam!”
“Bà nam nhân” nghe xong, liếc mắt nhìn Hiên Viên Ngọc một cái, rồi gật đầu, lại nhìn sang Hiên Viên Huyền vừa bị Hiên Viên Ngọc bán đứng vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác ôm tú cầu.
Và rồi, thực điềm tĩnh, nàng nhìn Độc Cô Dạ hỏi: “Hài tử của ngươi chưa có hứa hôn đúng chứ?”
Độc Cô Dạ không phải là người thành thật, nhưng mà, đối với chuyện hắn có hai đứa con không biết từ đâu ra và việc con của hắn phải hứa hôn (e hèm, chỉ là hứa hôn=đính hôn thôi vì bé Huyền còn bé quá), thì hắn vẫn cần phải chìm vào suy nghĩ trong chốc lát a…
Thế nhưng, vậy cũng đủ rồi.
Nữ nhân mang dáng nam nhân kia rõ ràng là rất nhạy bén.
Nàng ta lập tức gật đầu, sau đó vươn tay ôm lấy Hiên Viên Huyền từ trong tay Độc Cô Dạ và vô cùng lễ phép nói với hắn: “Hoan nghênh phụ thân đại nhân đến tham dự nghi lễ bái đường.”
Rồi xoay người, ôm theo Hiên Viên Huyền còn đang ôm tú cầu, thẳng bước về hướng phủ Thành chủ.
Hơn nữa còn rất bình tĩnh ra lệnh: “Chuẩn bị bái đường, hết thảy như cũ.”
Tám chữ ngắn ngủi, như thần chú phá bỏ trạng thái ngốc đơ của mọi người.
Tức thì, quần chúng tỉnh dậy, những tiếng lao xao lại vang lên.
Giữa những thanh âm ấy, Hiên Viên Huyền hoàn toàn tỉnh táo lại; bé lập tức nhận ra cái dáng vẻ đang bị “bà nam nhân” ôm lấy của mình, và rồi thế là nhóc bắt đầu vùng vẫy loạn xà ngầu, cố gắng ngoái đầu lại gào to về phía Độc Cô Dạ: “Cứu mạng, ta không muốn thành thân, phụ thân cứu mạng…..!!!”
Đáp lại nhóc là vẻ mặt ngập tràn thương tiếc kiểu “Đạo hữu chết bần đạo không chết” và cái vẫy tay chào tạm biệt của tiểu muội Hiên Viên Ngọc vẫn đang được Độc Cô Dạ ôm trong tay, cùng một câu nói nhẹ nhàng đầy yêu thương của bé: “Ca ca, ngươi hãy bảo trọng.”
“Ha ha ha……” – Cô gái hồng y đứng cạnh Độc Cô Dạ bấy giờ đã hồi thần lại, vừa ôm bụng cười ngặt nghẽo vừa túm chặt lấy áo Độc Cô Dạ không cho hắn tiến lên cướp người về; đáng đời, quá chi là đáng đời!
“Bái đường, ha ha ha, mau lên đi xem bái đường…..”
“Bái đường kìa, đi nhanh đi nhanh…..”
Bàn dân thiên hạ không nhịn được cười, vội vàng rảo chân kéo về hướng phủ Thành chủ.
Giữa tiếng cười ồn ã, thấp thoáng tiếng hét trẻ con trong trẻo của Hiên Viên Huyền: “Cứu với, ta không muốn thành thân…..!!!”
Hiên Viên Huyền a, phải bái đường thành thân rồi~~ ╮(╯▽╰)╭