Lại là một năm mưa thuận gió hòa.
Trời nhẹ thoảng mây, nét ít mơ hồ. Màn không xanh ngắt phủ lên cảnh đẹp thời thịnh thế. Búp sen nõn nà tựa bích ngọc bung nở vẻ đẹp tuyệt vời, mùi hương thơm ngát nhè nhẹ bay theo làn gió hạ lan tỏa khắp chốn đất trời, riết lấy ong bay và bướm lượn, thanh cao khiết quý và ưu mỹ vạn phần. Trăm hoa đua nở, bày lên sắc hương xinh đẹp muôn hình muôn vẻ điểm tô cho thế giới này.
Mùa hè, mùa của lửa nóng, mùa của đam mê và phóng túng, mùa của tất cả mọi niềm vui.
Đây là mùa hè đầu tiên kể từ khi Thiên Thần quốc thống nhất thiên hạ. Cũng là mùa hè thống nhất đầu tiên của mọi miền, từ Bắc Mục ở quan ngoại đến Minh Đảo ngoài khơi xa.
Trong không khí oi bức của mùa hạ thống nhất đầu tiên này, đã bừng cháy rộ một mối tình tựa như liệt hỏa.
******
Sinh nhật của Hoàng đế Thiên Thần quốc, Hiên Viên Triệt.
Không khí ở trong Hoàng cung Thiên Thần bây giờ vô cùng náo nhiệt. Người hầu, thái giám đi lại như thoi, bận tới mức dường như chân không chạm đất. Bá quan văn võ xếp thành một hàng dài ngoài cửa Hoàng cung, người nọ nối tiếp người kia vào cung chúc thọ, đi cùng là biết bao nhiêu kiệu xe chở nặng toàn những thứ quà tặng tốt nhất quý nhất. Khiến cho đường đi trong cung cứ chật như nêm.
Hơn nữa, tình huống này chắc chỉ có tăng thêm chứ không bớt đi được.
Bởi vì đây là sinh nhật đầu tiên kể từ khi Hoàng đế Hiên Viên Triệt của Thiên Thần quốc thống nhất thiên hạ, nên bất kể là quý tộc hay Hoàng thất còn sống sót của những nước đã đầu hàng hoặc bị tiêu diệt, đều đi suốt ngày đêm để kịp đến chúc mừng trong dịp này.
Bây giờ mà không nhanh chân tới nịnh bợ Hiên Viên Triệt thì còn cơ hội nào nữa? Mà nếu có kể như mục đích không phải là để nịnh nọt bợ đỡ, thì chúc mừng và tặng lễ nhân dịp sinh nhật cũng là việc đáng làm.
Vì thế nên, nào thân vương gần thân vương xa, rồi thì hoàng tử, quý tộc đầu hàng, vương hầu khác họ này kia đủ kiểu… đều cố gắng “vượt bậc” để mà mang quà đến. Có khi người ở gần còn chưa vào cung, kẻ ở xa tít tắp đã tới từ lúc nào rồi.
Khỏi cần nhắc đến những con đường trong Hoàng cung, tất cả những con phố gần đó cũng bị quan viên lớn nhỏ đứng chật hết cả chỗ, gây ra ách tắc nghiêm trọng. Mà bên cạnh đám quan viên này còn có hằng hà sa số những người dân của Thiên Thần quốc tự động tự phát diện quần áo rực rỡ vui vẻ múa hát nữa chứ. Những màu sắc náo nhiệt đông đúc vô kể còn hơn cả dịp Năm mới. Tất cả đều dồn ra đường lớn, hoan hô, chúc mừng rộn ràng khắp cả kinh thành. Dáng điệu quả thực là còn vui vẻ hớn hở hơn cả sinh nhật của chính mình ấy chứ!
******
Ở ngoài cửa cung điện đông đúc như thế. Bên trong cung điện cũng náo nhiệt không thể bỏ qua!
“Ôi bà cô của ta ơi, ngươi chậm một chút, chậm một chút!”
Trong tẩm cung của Đế Hậu Thiên Thần, Lưu Nguyệt mặc một bộ hoa phục đỏ rực như lửa phủ dài kín chân, không cẩn thận mà giẫm lên vạt áo, sắp sửa đơ người ngã cái ụp. Vân Triệu bên cạnh cứng hết cả thần kinh, vội vàng vươn tay đỡ lấy Lưu Nguyệt sau đó dữ tợn lườm nàng một cái. Lưu Nguyệt thấy vậy, chỉ vỗ vỗ tay Vân Triệu và bảo: “Không sao không sao, không cần căng thẳng thế làm gì.”, dứt lời liền nâng chân muốn bước đi.
Bỗng thấy Hiên Viên Triệt đang đeo vẻ mặt méo mó chắn trước nàng, cạnh đó còn là khuôn mặt đen ngòm của nương nàng, Thái hậu, Ma Yết, và vân vân… nữa……..; Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày.
Vân Triệu nhìn thấy Hiên Viên Triệt đến, lập tức quay qua ném cho Lưu Nguyệt một câu nghiến răng nghiến lợi: “Ta có thể không căng thẳng hay sao???”, sau đó buông tay ra, lau mồ hôi trên trán. Lạy hồn, Lưu Nguyệt đã mang bầu hơn chín tháng rồi, gần kề ngày sinh nở rồi, làm sao mà chịu thấu cái kiểu nàng bức ép chính mình thế vậy cơ chứ??!
Không không không, không phải là Lưu Nguyệt bức ép bản thân nàng ấy, mà là bức ép bọn họ đây này!!!
Bụng mang dạ chửa sắp sửa lâm bồn, to vượt hơn hẳn phụ nữ có thai bình thường, Lưu Nguyệt đứng mà cúi đầu nhìn xuống cũng chẳng thấy bàn chân đâu. Trông cái bụng chẳng khác nào một quả bóng.
Thái y nói, Lưu Nguyệt mang thai song sinh. Trời ơi tận hai đứa nhóc, thật sự không dễ sinh, không dễ sinh một tí nào hết!!! Chẳng biết vì sao mà không dễ sinh, thế nhưng mọi người đều biết, nếu thật sự khó sinh, một chút bất cẩn cũng có thể thành một xác ba mạng.
Tất cả mọi người đã bắt đầu cảm thấy căng thẳng từ lúc biết tin Lưu Nguyệt mang thai hai đứa, bây giờ lại càng cảm giác được sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm. Ấy vậy nhưng Lưu Nguyệt lại vẫn cứ thờ ơ như cũ. Căn bản là nàng chẳng thấy có vấn đề gì cả. Mỗi ngày nàng đều đi đi lại lại đi tới đi lui thì thôi cũng bỏ qua đi, thế nhưng nàng lại còn hoạt bát sôi nổi hơn gấp bội lúc trước khi mang bầu, thật sự dọa mọi người phát hoảng vô số lần.
Mà hôm nay, là sinh nhật của Hiên Viên Triệt.
Lưu Nguyệt mặc hỉ phục sẽ lên Điện Rồng nhận bái lạy của triều đình cùng Hiên Viên Triệt, ăn mừng với Hiên Viên Triệt.
Nếu như là lúc bình thường, tuyệt đối không có chuyện gì hết. Cho dù Lưu Nguyệt không đi, Hiên Viên Triệt cũng sẽ kéo nàng đi. Chỉ là, thời điểm sinh nở đã cận kề, thái y nói nàng sẽ lâm bồn trong mấy ngày này. Bây giờ Lưu Nguyệt đi đường đã chẳng thấy chân nữa rồi, cho dù là hỉ phục đặc chế cũng rất dễ giẫm vào rồi ngã, vậy nên không ai dám để nàng tham gia náo nhiệt lần này.
Nếu nàng không cẩn thận mà ngã một cái thôi thì……
Có phá hủy cả thế giới này cũng không tìm được một Lưu Nguyệt khác và hai đứa con khác đâu!
Nhưng mà……….
Lưu Nguyệt không thèm để mắt đến sắc mặt đen ngòm và những cái tay đang vuốt mồ hôi của đám người bên cạnh, nàng điềm nhiên giơ tay sửa sang lại cổ áo cho Hiên Viên Triệt; sửa sang đâu đấy rồi, nàng nở một nụ cười thật tươi và bảo: “Tốt lắm, đi thôi.”. Hiên Viên Triệt nghe xong chẳng biết mình nên vui hay nên bực, hắn lắc lắc đầu bình tĩnh bản thân rồi nói: “Không được, nàng không được đi.”. Lưu Nguyệt nghe thấy lời của Hiên Viên Triệt, ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Hiên Viên Triệt ôm lấy cái vòng eo-đã-không-còn-nhìn-ra-là-cái-eo của Lưu Nguyệt, nói với nàng một cách vô cùng bất đắc dĩ: “Nghe ta nói này, nàng như vầy ta lo lắng lắm. Sinh thần năm nào cũng có, sau này chúng ta có thể cùng nhau làm mấy chục lần sinh nhật. Nhưng mà năm nay thì thôi nhé.”. Lưu Nguyệt lắng nghe hết lời hắn nói, một lúc lâu sau mới thản nhiên đáp lại: “Năm nay là lần đầu tiên.”. Hiên Viên Triệt không khỏi trầm mặc, hắn càng ôm chặt Lưu Nguyệt hơn. Hắn cũng biết, hai người họ đến được với nhau chẳng dễ dàng. Bây giờ sự nghiệp thống nhất thiên hạ đã hoàn thành, họ đã có thể chân chính cùng nhau trải qua sinh nhật đầu tiên mà không có bất cứ thứ gì ngăn cản. Lần sinh nhật này có giá trị kỷ niệm không gì sánh được, cho dù bất cứ lần sinh nhật nào sau này cũng không sánh được. Bởi vậy cho nên người từ trước tới giờ không hề coi trọng mấy điều này như Lưu Nguyệt cũng nhất quyết kiên trì muốn cùng nhau tham dự.
Hắn hiểu được, nhưng mà tình trạng thân thể của Nguyệt lúc này……..
Hiên Viên Triệt đang cực kỳ, cực kỳ là mâu thuẫn……..
“Triệt Nhi đừng mềm lòng!”
Đúng lúc Hiên Viên Triệt do dự sắp mở miệng đồng ý, Trần Thái hậu đột ngột chen vào: “Thái y nói mấy hôm nay sẽ sinh, nếu chính là ngày hôm nay thì sao? Mà thọ yến của hôm nay lại hết sức long trọng, đầu tiên phải đến Tổ miếu để tế tổ tông, sau đó lên đài bái tế tứ phương thiên địa, cuối cùng còn nhận đủ loại lễ vật và chúc tụng của quan lại. Toàn bộ hành trình mệt mỏi như thế làm sao Nguyệt Nhi chịu cho nổi???”
“Đúng vậy, hơn nữa bây giờ thời tiết lại nóng bức, như thế cũng ảnh hưởng rất xấu đến cơ thể Nguyệt Nhi.” – Trần Thái hậu vừa dứt lời, Nạp Lan Thủy liền tiếp lấy, bà nhíu mày nhìn Lưu Nguyệt và nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Nguyệt Nhi, nghe lời đi con, thân mình của con bây giờ không thể so với trước được, đừng tùy hứng.”
Câu nói ấy của bà lập tức được đám Vân Triệu, Ma Yết, Liên Khinh đồng loạt gật đầu phụ họa.
Lưu Nguyệt nghiêng đầu, ngó ngó vẻ mặt thân thiết đầy yêu thương của Trần Thái hậu và nương của nàng một cái, rồi quay đầu, nhìn chằm chằm Hiên Viên Triệt: “Ta không sao hết, cơ thể của ta ta biết.”
Hiên Viên Triệt thấy thế gần như câm nín.
Sau khi có thai, Nguyệt cũng không khăng khăng gì nữa, nàng biết mọi người là lo cho nàng nên cũng không cự tuyệt. Thế nhưng, hôm nay nàng kiên trì đến thế.
Ngoài mặt thì hắn làm ra vẻ không vui nhưng kỳ thực nội tâm đang nhảy múa a, dù sao ý nghĩa của hai chuyện này cũng khác nhau.
Chỉ là, hắn lo lắng cho thân mình của vợ……
“Nguyệt Nhi, nàng không cần…”
“Đã vậy, để nàng đi là được rồi.”
Lời bác bỏ của Hiên Viên Triệt còn chưa thốt ra được, đột nhiên một giọng nói rất phong lưu và vô cùng tiêu sái bỗng vang lên ngoài cửa điện. Tất cả mọi người, cả Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt, vừa nghe thấy liền lập tức đồng loạt ngoái đầu ra cửa.
Cánh cửa cung điện chầm chậm mở ra, một thân hình màu trắng ánh trăng bước vào, Âu Dương Vu Phi cười ngả ngớn cực kỳ tiêu sái và hớn hở: “Náo nhiệt thế này sao lại thiếu phần ta được chứ?”
“Vu Phi.” Lưu Nguyệt khuôn mặt vui vẻ khẽ gọi.
Năm tháng xa cách, hôm nay gặp lại, vẻ phong lưu của hắn vẫn không thay đổi, lại càng thêm phần nho nhã và trầm ổn.
Hiên Viên Triệt thì quét mắt qua Âu Dương Vu Phi rồi bảo: “Ngươi còn biết đường mà đến à.”
Âu Dương Vu Phi cười cười bước lại: “Sinh nhật của ngươi, kẻ nghèo như ta đương nhiên phải đến chực ăn mấy bữa rồi.”
Lời vừa dứt, Vân Triệu và Ma Yết cùng phá lên cười.
Âu Dương Vu Phi mà nghèo thì ở đây chẳng ai giàu hết.
Ấy thế mà người này còn chạy đến đây tính ăn chực không trả tiền.
“Thùng…. Thùng…. Thùng…..”
Giữa những tiếng cười rộn rã trong này, tiếng chuông đồng của chính điện đột nhiên vang lên. Tiếng chuông trong sáng bay lên khỏi mặt đất, tràn khắp Hoàng cung Thiên Thần.
*****
Tất cả quan lại tề tựu đông đủ, đã đến giờ lên điện tế tổ tiên rồi.
Âu Dương Vu Phi cười nói: “Đi thôi, hôm nay làm gì có chuyện Đế Hậu tách ra? Ta nghĩ với thân phận của chúng ta mà đưa nàng lên cũng không sao đâu.” Nói xong hắn búng tay cái “tách”.
Từ ngoài điện bay vào hai người, hóa ra là Linh Ngọc và Ly Lạc.
Họ cười hì hì, trong tay là một cái kiệu ghế bằng song mây[1], đúng là cái mà được Âu Dương Vu Phi và Vân Triệu bện bằng dây mây và dây song cho Lưu Nguyệt ngồi khi còn ở Minh Đảo.
[1] Loại kiệu chỉ có ghế tựa (có thể có mái che), không có 4 vách ngăn như kiệu xe ngựa, thường để đi lại trong cung, khi ra ngoài cung thì có thể có rèm che
Vừa bước vào cửa, Ly Lạc liền lập tức bổ nhào về phía Lưu Nguyệt và dùng vẻ mặt vui sướng xoay quanh Lưu Nguyệt ngó nghiêng: “Oa, đệ đệ đã lớn vậy rồi!”
“Em bé, hì hì, ta thích, ta thích lắm.” Linh Ngọc cũng ngồi xuống bên chân Lưu Nguyệt, tươi cười nhẹ nhàng chạm chạm cái bụng bầu của Lưu Nguyệt.
Hai nhóc con đang tuổi lớn, chả biết gì là ý tứ cả. Cơ mà mọi người cũng không để ý, ai lại đi so đo với trẻ con làm gì.
“Đi nào.” Âu Dương Vu Phi cầm một bên của chiếc kiệu, và nhìn Vân Triệu cùng Ma Yết. Vân Triệu bắt được đường nhìn ấy, liền cười rồi bó tay bước đến tiếp nhận một chân phu khiêng kiệu.
Ma Yết thì chớp chớp mắt hỏi lại: “Sao lại muốn ta đi?”
“Rất đơn giản, thân phận Vương tử Mạc Hà của ngươi rất đủ tư cách khiêng kiệu cho Hoàng hậu của chúng ta.”.
Tất cả kinh ngạc. Ma Yết là Vương tử Mạc Hà……!!
Trong mắt Ma Yết chớp lóe lên gì đó nhưng rồi lại chỉ vuốt chóp mũi và cười cười bước đến nâng một chân kiệu, không phản bác gì cả.
Mới có ba kiệu phu, còn thiếu một.
“Để ta làm đi.” Liên Khinh vẫn đứng một bên bấy giờ đành khẽ cười lắc đầu và bước đến: “Đứa bé Nguyệt Nhi quật cường này.”
Ở đây, Vân Triệu là Thái tử của Tuyết Thánh quốc trước kia, Âu Dương Vu Phi là Vương của Minh Đảo bây giờ, Ma Yết lại là Vương tử của Mạc Hà. Người có thể phù hợp với đội hình này, trừ bỏ Thái hậu Bắc Mục là nàng, không còn ai khác xứng đáng nữa.
Tứ phương tề tụ[2], Hiên Viên Triệt cũng đồng ý, nhẹ nhàng ôm Lưu Nguyệt lên, đặt nàng ngồi trên chiếc ghế tinh xảo trên kiệu, rồi hắn xoay chân. Sáu người cùng nhau ra khỏi điện.
[2] Vì quá thích cụm từ này nên ta cố ý giữ nguyên. Cụm từ này vừa có nghĩa đen là bốn chân khiêng kiệu bây giờ đã đầy đủ, mà cũng có nghĩa bóng là bốn phương thiên hạ đã cùng quy tụ về một mối. Trong ngữ cảnh này thì không chỉ đất đai mà cả con người cũng cùng chung một đất nước, một dân tộc, Thiên Thần.
Còn đám người còn lại thì liếc nhìn nhau, lắc đầu cười khổ rồi cũng theo bước sau sáu người kia.
Đội ngũ nâng kiệu quả thật là cấp bậc cao cấp của cao cấp, cho dù là quá khứ hay tương lai, có khi sẽ chẳng bao giờ có trường hợp nào vượt qua được. Đây chính là toàn thiên hạ. Thiên hạ ở dưới thân nàng.
E rằng Hiên Viên Triệt cũng chưa có cơ hội ngồi kiệu kia đâu.
*****
Bắt đầu với tiếng chuông vang vọng, liên tiếp những tiếng pháo rộn rã nổ vang. Bá quan văn võ đồng thanh hô lên tiếng “Vạn tuế!!!” phá vỡ tầng không. Cờ xí mở đường, xe rồng kiệu phượng. Hai mươi tư kỵ binh đi trước, một trăm linh tám kỵ binh đi sau, một ngàn một trăm linh tám kỵ binh theo bước.
Quân tiên phong đi qua, xe rồng bằng vàng điểm sắc đen[3] chầm chậm chạy tới. Cự long sắc kim óng ánh cuốn quanh phượng hoàng niết bàn rực đỏ trên lá cờ lớn.
[3] Nguyên văn: hắc kim sắc – Xe thì đương nhiên không thể làm bằng vàng toàn bộ được rồi, nên chỗ nào làm được bằng vàng thì làm, còn không thì bằng loại gỗ tốt nhất phủ sơn đen.
Hiên Viên Triệt vận long bào màu đen đỡ lấy thắt lưng Lưu Nguyệt, cùng nhau đứng thẳng trên xe rồng cao cao, tiếp nhận bái lạy của dân chúng ven đường: “Hoàng đế bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!!!”, “Hoàng hậu bệ hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!!!”…… Những tiếng hô liên tiếp từ dân chúng đông nghịt hai bên đường phố vang lên, chấn động không gian, như thủy triều trầm bổng và rộn rã. Trong mắt mỗi người đều là hưng phấn không thể che dấu. Đều là vui vẻ tột cùng, vui vẻ của tột cùng vui vẻ.
Đứng trên xe rồng, Lưu Nguyệt và Hiên Viên Triệt nhẹ nhàng vẫy tay.
Ngay lập tức, những tiếng hét chói tai bùng nổ, dường như xé tan cả bầu trời trên cao, nổ tung cả vũ trụ.
Tế bái tại Tổ miếu. Dâng hương kính tổ tông. Bước lên đài cao tế trời, bái tạ thiên địa tứ phương.
Một trăm linh tám bậc thang bằng ngọc trắng, Hiên Viên Triệt và bốn vị Vương nâng Lưu Nguyệt cùng nhau bước lên độ cao mà chưa từng có một vị quân vương từ cổ chí kim nào bước tới.
Lên đến trên cùng, bốn Vương lui lại đằng sau một bước, đứng lại bậc thang thứ một trăm linh bảy. Bậc thang thứ một trăm linh tám sánh gần đất trời kia, chỉ còn lại hai người Nguyệt – Triệt.
Hiên Viên Triệt cầm tay Lưu Nguyệt, sừng sững đứng thẳng ở nơi ấy. Gió hè nóng bỏng thổi tung vạt áo của hai người, uy nghiêm vô cùng, lộng lẫy vô ngần.
Sau tiếng “Tế thiên địa.” là một hồi chuông chín tiếng trong ngắt vang động không trung.
Hiên Viên Triệt cầm tay Lưu Nguyệt, đỡ nàng chầm chậm quỳ xuống, bái tạ bốn phương đất trời.
Dưới đài, quần thần và vô số dân chúng đều ngước lên nhìn hai bóng hình vẫn luôn gắn vào nhau không tách rời tại nơi cao ấy.
Không một ai hỏi lí do Lưu Nguyệt ở trên đó. Không một ai. Bởi vì như một lẽ tự nhiên, vào ngày ấy, ở độ cao tôn quý nhất ấy, hẳn đã luôn phải có một vị trí của nàng.
Hai người đứng thẳng trên đỉnh đài cao vời vợi.
Sau đó thần dân Thiên Thần nhìn thấy Hoàng đế của họ đỡ Hoàng hậu Lưu Nguyệt đang mang thai của họ chầm chậm quỳ xuống, bái lạy bốn phương.
Không gian tĩnh lặng, tất cả nín thở.
Hai người quỳ lạy xong.
Bỗng: “Đùng……!!!” – một tiếng sấm khan mang theo năng lượng bùng phát của đất trời đột nhiên nổ vang giữa trời hè nóng bức. Chớp mắt, dân chúng bốn phía như phát cuồng, họ hét lên, cứ liên tục, không ngớt suốt ngàn dặm hư không: “Vạn tuế, Bệ hạ vạn tuế…..!!!”
Lưu Nguyệt được Hiên Viên Triệt nâng dậy, nàng càng nắm chặt thêm bàn tay của hắn. Gió hè nóng bỏng thổi tung vạt áo của hai người, thổi bay mái tóc của họ, cùng nhau tung bay trong không trung, triền miên, rối rắm, suốt đời, vạn kiếp. Hai đôi mắt dịu dàng ấm áp chậm rãi đảo qua vô số dân chúng dưới đài. Khóe miệng Lưu Nguyệt khe khẽ vẽ lên một nụ cười, rất nhạt, nhưng thật sự đẹp không bút nào tả nổi.
Nhìn xuống từ bầu trời xanh thẳm, ta bắt gặp làn gió thiên hạ.[4]
[4] Nguyên văn: Phủ thị thương khung, phong lâm thiên hạ – Đơn giản là “Ta ở trên cao nhìn khắp thiên hạ” đó mà.
Hiên Viên Triệt nắm chặt tay Lưu Nguyệt, và giơ cao cánh tay còn lại. Bên dưới vẫn còn đang điên cuồng hò hét đã nhanh chóng trở nên im lặng.
Hiên Viên Triệt nhìn xuống thần dân của mình, bàn tay đang giơ cao nắm chặt lại. Hắn thét lớn: “Từ nay về sau, thiên hạ không còn chiến tranh, quả nhân nhất định sẽ tạo nên một thời đại hưng thịnh vĩnh viễn không có giết chóc vì sinh linh khắp thiên hạ!!!”. Tiếng thét như tiếng cuồng phong từ thiên không, rung động bốn phương tám hướng.
Chỉ một khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi tựa như không có……..
…………..
…………..
“Vạn tuế……!!!!!!!!!!” – Tất cả dân chúng phát điên rồi!!!!!!
Nước mắt họ dàn dụa, họ vui mừng khôn xiết và hò hét đầy sung sướng đến rồ dại. Chiến tranh khiến cho bao nhiêu ngôi nhà, bao nhiêu sự sống bị hủy hoại trong nháy mắt. Những đau xót để lại là vô kể. Họ đã sống trong chiến loạn suốt mấy trăm năm, mà ngày hôm nay, Bệ hạ của họ cam đoan với họ, thế gian này sẽ vĩnh viễn không còn giết chóc, vĩnh viễn không còn chiến tranh. Còn điều gì có thể tuyệt vời hơn thế nữa?? Còn thứ gì có thể khiến cho con người ta cảm thấy chân thực hơn thế nữa?? Thiên hạ phân tranh khốc liệt đã lâu, giờ đã kết thúc. Từ nay về sau, mãi mãi chỉ có thịnh thế mà thôi.
Giữa vô vàn những tràng hoan hô vang dội kia, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt. Vẻ mặt hăng hái hớn hở, khuôn mặt ấm áp dịu dàng, sự nghiệp Đế Vương hoàn mỹ. Người nàng yêu, người nàng có được, thậm chí có được đến mãi mãi, chính là một nam tử như thế. Khóe môi Lưu Nguyệt cong lên thành một nụ cười chiến thắng.
Hiên Viên Triệt cảm giác được ánh nhìn chăm chú của Lưu Nguyệt, hắn quay đầu lại, dưới tia nắng mặt trời chói chang, trong con ngươi đen tuyền ẩn chứa lửa cháy là hào hùng tráng chí (ý chí hào hùng), là tình thâm tựa thủy (tình yêu sâu đậm như biển khơi). Nàng không yêu vinh hoa phú quý. Nàng chẳng thèm quyền lực tối cao. Nàng chỉ mong muốn kiếp này có hắn làm bạn, dắt nhau cùng đi đến cuối đời, không rời không bỏ, là đã đủ rồi. Hắn cảm nhận được tình ý của Lưu Nguyệt, càng nắm thật chặt tay nàng. Tia nắng mặt trời cũng chẳng thể so sánh với anh sáng rực rỡ trong mắt hắn. Mười ngón đan xen, chẳng cần nhiều lời, không cần mở miệng. Với tình yêu của họ, ngôn ngữ là vô dụng. Đó là tình yêu đã khắc sâu vào trong xương tủy rồi.
Gió thổi tóc bay, hai tay siết chặt.
Đời này kiếp này, không rời không bỏ.
*****
Sinh nhật của Đế Vương, cả thiên hạ mừng vui.
Pháo hoa nổ đùng đoàng rộn rã biến hóa thành vô vàn những hình thù kỳ lạ trải rộng trên nền trời đêm hạ khiến cả một khoảng không ngời sáng và lấp lánh.
Tất cả chung vui, trong Cung điện mở yến thết quần thần.
Phía trước điện chính của Hoàng cung Thiên Thần, quan viên từ tam phẩm trở lên đã ngồi chật kín, không khí vô cùng náo nhiệt. Mỹ tửu giai hào (rượu ngon và món ăn ngon) cứ liên tục được mang ra như nước chảy. Các tiết mục ca múa tạp kỹ cũng được khen ngợi không ngớt. Tối nay là một bữa được vui chơi thỏa thích đây!
*****
Lưu Nguyệt không cứng đầu muốn đi theo Hiên Viên Triệt ngồi cùng đám quan lại xa lạ đằng trước chủ điện mà ngồi ở một góc khác cùng với những người nàng thân thuộc như Vân Triệu, Trần Thái hậu, Liên Khinh và Âu Dương Vu Phi.
“Vu Phi thua rồi, uống đi.”
Lưu Nguyệt thấy hắn chơi đoán số[5] với Vân Triệu thua bét liền lập tức vỗ tay rồi đưa cái chén đầy ự đến trước mặt Âu Dương Vu Phi. Hắn “ực” một ngụm cạn chén, sau đó xắn tay áo, kéo Vân Triệu và bảo: “Ta không tin lại thua nữa, nào, chơi tiếp đi!”.
[5] Tên tiếng Anh: Finger-guessing game (hoặc Fingers) – Bạn nào xem Running Man rồi thì nó chính là trò đoán đá. Luật chơi: Người chơi để ngón tay lên cốc (thường là rượu), sau đó bắt đầu đoán số ngón tay, sau đó mọi người rút tay lên. Ai đoán đúng số ngón tay còn lại trên cốc thì thắng và người thua phải uống hết rượu trong cốc. Khi có nhiều người chơi thì sẽ chơi theo vòng đến khi có người thua.
Vân Triệu thấy thế cười hớn hở, chẳng từ chối, tiếp tục chơi với Âu Dương Vu Phi. Âu Dương Vu Phi cái gì cũng biết, cái gì cũng giỏi, thế mà lại dở tệ trò đoán số. Thua liên tiếp mười lần liên tục. Thật là quá be bét mà!
“Rồi rồi, chơi tiếp đi, rót rượu nào rót rượu nào!” – Ma Yết và Da Luật Hồng ngồi bên hăng hái vỗ tay ồn ào.
Trần Thái hậu và Nạp Lan Thủy thấy vậy chỉ lắc đầu cười không ngăn cản, mặc tụi trẻ chơi bời náo nhiệt; còn hai người vừa uống rượu vừa nói chút chuyện nữ nhân.
Còn Linh Ngọc và Ly Lạc thì y như hai con mèo con trộm được cá; chúng ôm bình rượu, cứ trộm uống một ngụm rồi lại ực thêm ngụm nữa. Phải biết là tuy Minh Đảo cũng biết ủ rượu nhưng chúng uống suốt mười mấy năm cùng một hương vị không thay đổi thì đương nhiên là kém xa rượu quý của Thiên Thần cả ngàn dặm rồi!
Chảng bấy lâu sau, hai khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ rực, chỉ biết ngồi ngây ngô cười hì hì.
Lưu Nguyệt thấy Âu Dương Vu Phi lại thua thêm bảy lần nữa, nàng không nhịn được cười to: “Lại thua rồi, cái đồ ngốc này.”, vừa cười vừa ép Âu Dương Vu Phi uống rượu. Đã lâu rồi họ không vui vẻ như thế.
Lúc này mọi người đều tụ họp lại đây, chỉ thiếu Độc Cô Dạ.
Chẳng qua Độc Cô Dạ khác với Vân Triệu, hắn không muốn ở đây, nàng cũng không ngăn cản được. Vậy thì đành để hắn đi thôi, thế gian này rộng lớn như thế, nàng tin rằng rồi hắn cũng sẽ tìm được hạnh phúc và thế giới của chính mình.
Lắc lắc đầu đá văng sầu não.
Lưu Nguyệt khi thấy Âu Dương Vu Phi thua liên tục, sắc mặt nàng đã trở nên khó chịu, như muốn ăn thịt hắn đến nơi. Lưu Nguyệt tức rồi, nàng chưa từng thấy ai chơi đoán số dốt đến thế bao giờ! “Tránh ra, tránh ra, để ta dạy ngươi.” – Nàng đẩy nhẹ Âu Dương Vu Phi ra, sau đó nắm tay xoay người đối mặt với Vân Triệu. Âu Dương Vu Phi không cam lòng a, nhưng lập tức đành phải cam chịu.
Lưu Nguyệt đối mặt với Vân Triệu, sắp sửa bắt đầu chơi thì có một cánh tay bỗng vươn đến, ôm lấy eo nàng và tiếng nói mang theo âm cười ấm áp vang lên sau lưng: “Có chuyện gì vui thế?”
Lưu Nguyệt nghe thấy cũng không ngoái đầu lại, chỉ giơ tay vỗ vỗ cái đệm bên cạnh, ý bảo Hiên Viên Triệt ngồi xuống, và nói: “Vu Phi thật vô dụng, liên tục thua Vân Triệu hơn hai chục lần, nên ta dạy hắn.” Nàng nói xong, hếch cằm, bảo Vân Triệu bắt đầu. Hiên Viên Triệt thấy động tác của vợ mình mà không khỏi bật cười, nhưng mà hôm nay nàng vui vẻ như vậy, thôi cứ tùy nàng đi.
Trần Thái hậu cười nhìn Hiên Viên Triệt: “Sao con lại sang đây?”
“Có phụ hoàng ở đó rồi, sinh nhật của con đương nhiên con muốn ở cùng người nhà.” – Hiên Viên Triệt chẳng thèm quan tâm đến sự thực là hắn đã ném bá quan văn võ sang một bên để về với vợ.
Trần Thái hậu nghe rồi chỉ khẽ cười, không khuyên bảo gì.
“Ha ha ha, Vân Triệu thua rồi, mau uống!” – Ma Yết nhìn kẻ thắng Âu Dương Vu Phi liên tục hai mươi ván mà chẳng thắng Lưu Nguyệt được lấy một ván, cười thả cửa.
Âu Dương Vu Phi nhanh tay đưa cái chén đầy rượu cho Vân Triệu.
Lưu Nguyệt phẩy phẩy tay; nhớ khi nàng còn làm lính đánh thuê, những lúc rảnh rỗi nàng hay cùng đàn em dưới quyền chơi đoán số, đã là rất giỏi của rất giỏi rồi.
Vân Triệu, đây chỉ là chút lòng thành thôi a.
“Nào nào, hai chúng ta đấu đi.” Lưu Nguyệt ngoái đầu, giơ hai tay lên bảo Hiên Viên Triệt.
“Ha ha ha, được lắm, đấu đi!!!” – Âu Dương Vu Phi, Vân Triệu, Ma Yết, Da Luật Hồng đều trừng to mắt, ồn ào thúc giục.
“Đấu thì đấu.” Hiên Viên Triệt cũng không từ chối, lập tức cười nhìn người đang vô cùng hưng phấn là Hoàng hậu của mình và giơ tay ra.
“Năm…..” Tay nàng còn chưa đập lên, đột nhiên nhíu mi, khựng tay lại.
“Làm sao vậy?” Hiên Viên Triệt nhếch mày.
“Chẳng nhẽ sợ thua?” Thu Ngân và Ngạn Hổ cũng bước đến, hớn hở ra mặt ngắt lời.
Lưu Nguyệt cau mày không nói gì cả, nhưng chỉ trong nháy mắt trán đầy mồ hôi. Bàn tay đang nắm chặt khựng lại trên cao cũng hạ xuống, ôm lấy bụng: “Ta đau bụng.” – Lưu Nguyệt nghiến chặt răng, thốt ra ba chữ.
Ba chữ này vừa rơi ra, bữa tiệc gia đình ồn áo náo nhiệt là thế bỗng chốc yên lặng như tờ.
Một giây ngay sau đó, tất cả mọi người đều hoảng hốt nhảy dựng lên!!!
“Mau, mau truyền thái y….!!!”
“Nhanh quay về điện Lưu Ly, nhanh lên……!!!”
“Mau mang những thứ đã chuẩn bị đến đây, mau lên đi……!!!!”
Hiên Viên Triệt, Vân Triệu, Âu Dương Vu Phi, Trần Thái hậu và Nạp Lan Thủy vội vã hốt hoảng hét lên gọi người, liên tiếp hạ lệnh khắp tứ phía.
Gần như ngay lập tức, cái tin Hoàng hậu sắp sinh nhanh chóng truyền đến mọi bá quan đại thần trong yến tiệc. Tức thì tất cả họ cũng trở nên căng thẳng. Họ mặc kệ thọ yến, cả đám túm tụm lại phía điện Lưu Ly. Thái tử của Thiên Thần quốc bọn họ sắp sửa xuất thế rồi! Đây là huyết mạch đầu tiên của Hoàng thất nước họ!!! Còn gì khiến cho người ta càng thêm hưng phấn hơn thế nữa??
Bóng đêm như bay đi, cả Hoàng cung Thiên Thần sáng trưng dưới ánh đèn đuốc.
Tất thảy đại thần đều tụm lại bên ngoài điện Lưu Ly, yên lặng chờ đợi khoảnh khắc chào đời của Thái tử điện hạ hoặc Công chúa điện hạ của bọn họ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua……..
……..
……..
Lúc này ở trong điện, Hiên Viên Triệt đang hồi hộp lo lắng đến độ tay chân bối rối, làm gì còn tí nào cái gọi là vững vàng bình tĩnh trầm ổn lãnh khốc!?
“Con đừng đi đi lại lại nữa, ta chóng hết cả mặt.” Trần Thái hậu bóp trán.
Thế nhưng bà thấy Hiên Viên Triệt chẳng thèm để ý đến bà và đám người Âu Dương Vu Phi đang loạn xì ngầu với chân và tay ở bên cạnh, thì đành lựa chọn im lặng.
Tiếng kêu đầy kiềm nén như có như không cứ vang lên từ trong nội điện. Người kiên cường như Lưu Nguyệt mà cũng phải kêu đau, thì cũng đủ biết sự đau đớn ấy kinh khủng đến độ nào.
Hiên Viên Triệt thấy trái tim mình xoắn cả lại: “Sao còn chưa sinh??? Lưu Nguyệt sẽ không xảy ra chuyện gì phải không??! Nếu như có chuyện gì ta nhất định phải giết……”
“Oa oa………” Hiên Viên Triệt đang lo lắng quá thành mù quáng còn chưa nói hết lời, một tiếng trẻ con khóc đột nhiên váng lên từ trong nội điện bay ra, cắt đứt câu nói của hắn.
Đám Hiên Viên Triệt đang chờ ngoài ngoại điện trợn tròn mắt. Sau đó đồng thời gào ầm lên, thậm chí Hiên Viên Triệt còn lao thẳng vào trong nội điện.
“Sinh rồi, sinh rồi…….!!!”
“Cuối cùng cũng sinh rồi……!!!”
“Là Thái tử hay là Công chúa……???”
………….
………….
Màn đêm bay lên, sao trời lấp lánh trên cao.
Cuộc sống hạnh phúc, bắt đầu từ chính nơi này.
(KẾT THÚC)
Ừm, cuối cùng chính văn của đã kết thúc, quả là một chặng đường dài. Cảm ơn tất cả mọi người đã gắn bó với Mãn Nguyệt Lâu* và với bộ truyện này. Ta đặc biệt gửi lời cảm ơn tới tỷ tỷ thân yêu của ta, Pra tỷ tỷ. Cảm ơn tỷ đã luôn cố gắng duy trì lâu, cho dù người trong lâu toàn trốn việc và lười khỏi nói (bao gồm cả em)=))
Chính văn tuy đã hết nhưng vẫn còn phiên ngoại a, đừng bỏ đi nhé vì phiên ngoại sẽ hứa hẹn những màn dở khóc dở cười đấy~~ Hẹn gặp lại nha~~~ *cúi chào và vẫy tay*
*Mãn Nguyệt Lâu: Nguồn dịch truyện này.