Cái này gọi là vừa kể tội vừa thương trong truyền thuyết sao?
Hạ Tuyết liếc Dạ Mị rồi nhìn dấu răng còn đang chảy máu nàng vừa làm , không khỏi thấy áy náy . Hắn luôn vậy, bất cứ việc gì hắn đều nghĩ đến nàng đầu tiên , nàng muốn gì hắn đều đoạt cho nàng . Nhớ lúc trước vì muốn diệt đệ nhất tổ chức sát thủ Huyết Sát Cung mà Dạ Mị trọng thương xém mất mạng.
_Mị ca ca , đừng cố chấp như vậy, ta không phải sẽ ốm như mấy cây que đâu , chỉ không cần mập là được . Với lại mập cũng không tốt đâu , sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ ta đó.
_Ảnh hưởng như thế nào?
_Dễ bị bệnh mà toàn bệnh nguy hiểm không đấy.
Nghe vậy Dạ Mị khinh hãi nhìn Hạ Tuyết như muốn chứng thực lời nàng vừa nói . Đáp lại là cái gật đầu chắc chắn , Dạ Mị cũng không nói gì nữa .
Liếm dấu răng trên vai Dạ Mị , hắn nói từ đầu đến chân Hạ Tuyết đều là bảo bối . Máu có thể giải được bách độc , nước bọt có thể chị ngoại thương. Lúc đầu nghe Hạ Tuyết không tin , nhưng sau vài lần kiểm chứng nàng kinh ngạc đến nỗi bất tỉnh luôn. Vậy nên vết cắn này chỉ là chuyên nhỏ . Hạ Tuyết chuyên tâm liếm... khụ...trị thương , không để ý khuôn mặt của bệnh nhân nào đó đang đỏ .
Nơi chiếc lưỡi nhỏ nhắn mại kia chạm vào , Dạ Mị cảm thấy tê tê , toàn thân thì giống như lửa đốt . Là nam nhân (đang) trưởng thành đương nhiên biết được vì sao. Dạ Mị không ngừng phỉ bán mình, Tuyết nhi là đệ đệ ruột của mi đó , tham nữ nhân đến điên rồi sao , động tình với đứa trẻ tuổi . Cố nén dục hoả xuống , vừa áp được một ít , Hạ Tuyết cũng không '' trị thương'' nữa .
Lòng Dạ Mị tiếc nuối nhưng dục hoả cũng giảm bớt được một ít . Nhưng chưa tới s, nhìn khuôn mặt thiên sứ ở khoé miệng còn dính chút máu, đầy mị hoặc khiến dục hoả khó khăn áp chế xuống giờ lại bùng phát mạnh mẽ hơn lúc đầu. Tuy hiện giờ cơ thể Hạ Tuyết là hài nhi tuổi nhưng thiên sinh lệ chất , tương lai nhất định là vưu vật di người . Vốn dĩ Hạ Tuyết ở nhà không thích mặc nhiều lớp , nên chỉ mặc mổi áo lót lụa màu trắng rộng thùng thình , lộ làn da trắng ngà đầy quyến rũ .
Thiên sinh lệ chất: trời sinh quyến rũ xinh đẹp.
Vưu vật di người: báu vật khiến người ta say mê.
Dạ Mị biến mất , để lại Hạ Tuyết ngơ ngác .''Bình thường không phải bám dính lấy mình , đuổi cũng không đi . Sao giờ tự động vậy?''-Hạ Tuyết nghĩ thầm. Các ma thú ở núi Băng Minh thấy một bóng dáng nhảy xuống hồ nước . Phải biết rằng núi Băng Minh quanh năm đều lạnh , đặc biệt là nước ở đây cực kì lạnh đến ma thú hệ băng cũng phải sợ hãi.