Vương Mệnh

chương 421: 421: khí số vận mệnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tụ Long Sơn.

Tịch dương tây hạ, cảnh sắc mê nhân.

Đứng trên đỉnh núi ngắm cảnh núi rừng hùng vĩ, rực hồng dưới ánh tịch dương, khiến Giang Phong có cảm giác khí thôn sơn hà, vạn lý giang sơn tận thu trong lòng bàn tay.

Trên Tụ Long Sơn tuyệt đỉnh, Giang Phong đứng yên lặng, tay chắp sau lưng, ánh mắt trầm tư dõi nhìn về phía xa.

Phía sau có bọn Giang Thạch Khê cung kính xuôi tay đứng hầu.

Ai nấy đều yên lặng, không dám nhiễu loạn sự suy tư của Giang Phong.

Mặc dù cả bọn đều là thần, thụ vạn dân lễ bái, nhưng đối với Giang Phong đều tôn kính phi thường.

Trong thế lực của mình, Giang Phong có uy quyền tuyệt đối, địa vị chí tôn vô thượng.

Hồi lâu, một vị lão nhân từ phía xa cưỡi mây bay đến, dừng lại trên đỉnh núi, đến bên cạnh Giang Phong.

Lão nhân râu tóc bạc phơ, vận bộ trường bào màu xanh, mình hạc xương mai, nhưng mặt mũi hồng hào, ánh mắt đầy duệ trí.

Lão hướng vào Giang Phong vòng tay chào hỏi :

- Đại nhân.

Giang Phong khẽ mỉm cười, gật đầu đáp lễ, nói :

- Tiên sinh từ phương bắc đến đây, nhận thấy phương nam thế nào ?

Lão nhân nói :

- Đại nhân.

Ngô quán thiên văn, tự khứ xuân Thái Bạch phạm trấn tinh vu Đẩu Ngưu, quá Thiên Tân, Huỳnh Hoặc hựu nghịch hành, dữ Thái Bạch hội vu Thiên Quan, kim hỏa giao hội, tất hữu tân thiên tử xuất.

Ngô quán Hà tộc khí số tướng chung, Tương Nguyên chi địa, tất hữu hưng giả.

Lão nói theo lý số, nghĩa là : “Ta xem thiên văn, từ mùa xuân năm ngoái, sao Thái Bạch phạm vào cung Đẩu Ngưu, qua Thiên Tân (bến trời), Huỳnh Hoặc lại đi ngược chiều, cùng sao Thái Bạch gặp nhau ở Thiên Quan, kim hỏa gặp nhau, tất nhiên có tân thiên tử xuất hiện.

Ta xem Hà tộc khí số sắp kết thúc, ở đất Tương Nguyên, tất sẽ có người hưng thịnh.”

Giang Phong mỉm cười nói :

- Hà tộc thất nhân tâm, khí số tướng chung là lẽ tất nhiên.

Ý tiên sinh muốn bảo Kinh tộc có thể thay thế Hà tộc kế thừa đại thống ?

Lão nhân gật đầu nói :

- Ngô quán Kinh Vương anh minh duệ trí, thái tử thông tuệ quá nhân.

Kinh triều nhất giáp chi trung, tất bất suy bại.

Nhất giáp tức là một giáp tử, là năm.

Lịch xưa, từ năm Giáp Tý cho đến năm Quý Hợi được tính là một chu kỳ, gồm năm, gọi là một giáp tử.

Hết chu kỳ, qua năm Quý Hợi lại đến năm Giáp Tý là sang một chu kỳ mới.

Giang Phong nghe lão nói vậy, chỉ khẽ gật đầu, không hề tỏ ý phiền lòng.

Thần Thánh quốc độ không nằm trong thể hệ của Viêm tộc, nên có muốn kế thừa đại thống cũng không được.

Lĩnh thổ của Thần Thánh quốc hầu như đều được chiếm lấy từ Man tộc, dân cư Kinh - Man hỗn hợp, hình thành một thể hệ riêng, không quan hệ gì với Viêm tộc cả.

Có chăng là Giang Phong cũng được Thần Sơn thừa nhận giống như Viêm tộc vậy.

Hơn nữa, Giang Phong cũng không có ý định xưng bá thiên hạ, nếu không sẽ bị hệ thống ‘hòa hài’ mất.

Hệ thống tuyệt đối không thể để cho người chơi thống nhất thiên hạ.

Nếu như để việc đó xảy ra, game này cũng đến lúc hết thời rồi.

Đối với Giang Phong mà nói, chiếm cứ một phương mà xưng vương đã là tốt lắm rồi.

Trầm tư một lúc, Giang Phong quay lại bảo :

- Phát động được rồi đấy !

Lão nhân vâng dạ, cùng với Giang Thạch Khê suất lĩnh nhân thủ theo kế hoạch hành sự.

Chỉ một lát sau, khắp các hậu đường biệt viện của Hoan Hỷ giáo đều hỏa quang xung thiên.

Đại đội nhân mã của Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả đã tấn công vào đấy.

Hầu hết cao thủ của Hoan Hỷ giáo đều ở phía tiền điện chiến đấu, nơi đây dù có phòng bị cũng không thể nào kháng cự nổi sự tấn công của lực lượng tinh nhuệ của Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả.

Bọn Giang Phong muốn chỉ một lần toàn diệt Hoan Hỷ giáo, không thể để đối phương có cơ hội hồi phục mà tổ chức phản kháng.

Dù sao thì kẻ địch ở ngoài sáng vẫn dễ tiêu diệt hơn kẻ địch ở trong bóng tối.

Trong khi cuộc tấn công diễn ra, Giang Phong không tham chiến mà vẫn ở lại trên đỉnh núi, mỹ danh kỳ viết ‘chủ trì đại cuộc’.

Hồi lâu sau, Thúy Vi Tử lặng lẽ đi đến, cung kính nói :

- Hồi bẩm Đại nhân.

Thuộc hạ đã tra ra, trong bọn chúng thiếu mất Hà Cửu Cô, nguyên hình là một con Cửu đầu điểu, xưng hiệu Cửu Diệu Thánh Quân.

Giang Phong nhẹ nhàng xòe bàn tay ra, trên bàn tay lập tức xuất hiện một viên minh châu thật lớn, chính là bảo bối Hồn châu của Giang Phong.

Hồn châu có thể ghi nhận đối tượng.

Trước khi phát động kế hoạch, Giang Phong đã lẻn vào Tổng đàn của Hoan Hỷ giáo, tiến hành đánh dấu bọn đầu não của bọn chúng vào bên trong Hồn châu.

Và giờ đây, Giang Phong phát động ‘Truy hồn thuật’ để truy tra tung tích của Cửu đầu điểu.

Chỉ thấy Hồn châu sáng bừng lên, rồi bên trong Hồn châu xuất hiện cảnh vật : một khu rừng âm u, một vài kẻ đang lén lén lút lút ẩn nấp ở đó.

Giang Phong gọi Thúy Vi Tử đến, hỏi :

- Xem thử có nhận ra nơi đó là nơi nào không ?

Thúy Vi Tử nhìn một lúc, rồi nói :

- Đại nhân.

Nếu như thuộc hạ không nhận lầm thì nơi đó là khu rừng ở chân núi phía tây bắc, cách nơi này cũng không xa.

Giang Phong khẽ gật đầu, nói :

- Được rồi ! Chúng ta đến đó ‘thăm hỏi’ bọn chúng.

Nói rồi Giang Phong cùng chúng thủ hạ cưỡi mây bay về phía đó.

Là thần thì tiện lợi như thế đó, muốn đi đâu thì cứ bay thẳng tới đó, đỡ mất thời gian.

Đương nhiên là không phải vị thần nào cũng biết bay.

Phải có người truyền dạy kỹ năng phi hành thì mới có thể bay được.

Đại đa số người chơi đều gặp phải khó khăn này, không thể tìm được người dạy cho kỹ năng phi hành, nên dù đã thành thần cũng không thể bay được, chỉ còn cách cưỡi phi hành tọa kỵ mà thôi.

Trong khu rừng rậm rạp âm u dưới chân núi phía tây bắc Tụ Long Sơn, có một toán nhỏ gồm người đang lén lút ẩn nấp tại đấy.

Xung quanh nơi bọn họ ẩn nấp đều là những lùm cây cao quá đầu người, chỉ cần yên lặng không lên tiếng, dù cho có người đi ngang qua bên ngoài cũng không thể nào phát hiện được là đang có người ẩn nấp trong đó.

Trong bọn họ có người ra dáng là thủ lĩnh đang tụ tập một chỗ bàn bạc.

Một gã trong bọn thắc mắc hỏi :

- Đại ca.

Sao chúng ta không đến chỗ hẹn mà lại ẩn nấp ở đây làm gì ?

Gã này đầu to mắt hí, râu rậm bó cằm, ra dáng là một gã mãng hán, thuộc loại hình đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Còn gã được gọi là đại ca thì có dáng người mập mạp, có chiếc bụng khá to, vận y phục theo lối thương nhân bằng gấm đoạn sang trọng, vốn biết tiểu đệ của gã không thiện trường suy nghĩ, nên ôn tồn giải thích :

- Tình thế đối chúng ta bất lợi ! Chúng ta ẩn nấp ở đây cho an toàn.

Nếu như bọn họ an toàn đến đó được thì chúng ta cũng sẽ đến đó cùng bọn họ hội họp.

Bằng không, thà rằng chúng ta đi riêng một mình để an toàn hơn.

Gã thứ ba có dáng người gầy ốm hơn, vận y phục theo lối văn sĩ, hỏi :

- Đại ca.

Bọn họ có cơ hội an toàn rút lui không ? Theo đệ thấy thì khả năng đó miêu mang quá !

Gã đại ca cũng tán đồng nói :

- Ta cũng thấy vậy ! Trong bọn tự xưng là Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả, ta thấy có cả cao thủ của nam phương tứ quốc, cầm đầu lại là những kẻ thạnh danh như Vân Dương Tử.

Một Hoan Hỷ giáo nhỏ bé làm sao kháng cự nổi ! Chính vì thế mà ta mới không để mọi người đi đến chỗ hẹn.

Gã văn sĩ thở dài nói :

- Bọn họ xem ra đã hết thời rồi, hạ trường chắc chắn chẳng khá hơn bọn Thủy Thần giáo là bao !

Giữa lúc đó, cả bọn chợt nghe có tiếng cười nhẹ, rồi có tiếng nói :

- Hạ trường của các ngươi chưa chắc đã khá hơn bọn họ là bao !

Cả bọn nghe nói đều giật mình kinh hãi.

Gã râu rậm vội vàng đứng phắt dậy, quát hỏi :

- Ai ? Kẻ nào mà giấu đầu giấu đuôi ? Mau ra đây !

Thanh âm kia chỉ cười khẽ một tiếng, rồi lại nói tiếp :

- Ai giấu đầu giấu đuôi ? Tiên trách kỷ, hậu trách nhân.

Các ngươi không xem lại mình đi !

Cả bọn vội vàng rời bụi rậm ló đầu nhìn ra bên ngoài.

Đến lúc này, bọn họ mới cả kinh phát hiện quanh đây đã bị vây chặt.

Đối phương không đông, chỉ có người, nhưng ai nấy thực lực thâm bất khả trắc, tối thiểu cũng là trung vị thần, còn tối cao thì … khi bọn gã nhìn đến đều cảm thấy áp lực cực lớn, thậm chí không ai có thể trực diện nhìn.

Thủ lĩnh của phe đối phương, một trong hai người gây cho bọn gã áp lực cực lớn, có y trang cực kỳ hoa lệ.

Người đó đầu đội bạch ngọc thần quan, thân vận bạch ti pháp bào, chân mang bạch ngọc vân hài, lưng thắt bạch ngọc yêu đái, trên thắt lưng có nạm nhiều minh châu bảo ngọc, dây chuyền và nhẫn cũng đều khảm nạm bảo ngọc minh châu, một tay cầm viên minh châu thật lớn, một tay chắp sau lưng, toàn thân một màu tuyết bạch thánh khiết, hợp với dung mạo tuấn tú, phong độ tiêu sái, khí thế uy vũ, thần thái tôn quý, khiến người đối diện tự nhiên sinh lòng kính ngưỡng.

Người đó bọn họ chưa từng gặp lần nào, nhưng đã nhiều lần nghe nói đến.

Ai nấy đều than thầm vì thời vận không hay.

Truyện Chữ Hay