Vắng mặt đến một tuần, khi về đến nơi, Giang Phong lập tức vào trong game xem thử có điều gì bất thường hay không ? Cũng may Giang Phong có được nhiều thủ hạ xuất sắc, tại Thần Thánh quốc thì có bọn Lâm An lo liệu quốc sự, trên Văn Đức lĩnh địa thì cũng có bọn Giang Thạch Khê chủ trì, mọi sự vẫn ổn, không xảy ra điều gì bất thường.
Thế là Giang Phong yên tâm, rời game, rồi lên mạng xem thử trên diễn đàn của game có tin tức gì đặc biệt đáng chú ý hay không ? Để khỏi xa rời quần chúng, thỉnh thoảng Giang Phong vẫn lên diễn đàn tra duyệt tin tức, xem các phát biểu của người chơi khác, hoặc nghiên cứu ‘thiên hạ đại thế’.
Diễn đàn cũng như mọi khi, vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Tin tức tràn ngập diễn đàn vẫn là những thông tin về Địa hạ thế giới.
Khi số người có thể đến Địa hạ thế giới càng lúc càng đông, thì những thông tin về nó cũng ngày một nhiều hơn.
Thậm chí, diễn đàn còn thiết lập một chuyên khu dành riêng để thảo luận về Địa hạ thế giới, tập trung hầu như gần hết số người chơi thần giai còn ở lại nhân gian.
Và cũng có vô số người chơi bình thường, chưa phải thần giai, chưa thể đến được Địa hạ thế giới, thì cũng ham náo nhiệt mà tham gia bàn tán.
Ham vui, ham náo nhiệt cũng là một trong những thiên tính của con người kia mà.
Vấn đề nóng thứ hai là chuyện ở Thượng giới.
Theo những lời bàn tán trên diễn đàn, Giang Phong ước tính đã có hơn trăm người chơi phi thăng Thượng giới.
Vậy cũng có nghĩa là đã có hơn trăm người tối thiểu đạt đến trung vị thần trước khi phi thăng.
Không hiểu bọn họ làm sao mà giỏi thế ! Ở dưới nhân gian, thần giai nhân vật luyện cấp rất khó.
Giang Thạch Khê nếu không được theo Giang Phong lên Văn Đức lĩnh địa thì chưa chắc có thể tiến giai thành trung vị thần.
Tình trạng của Tiểu Bạch Hồ ở Phong Khê và Thúy Vi Tử ở Hoài An cũng đủ thấy.
Cả hai giờ đây vẫn còn là hạ vị thần.
Những người chơi kia phi thăng lên Thượng giới, bị hệ thống phân tán khắp nơi.
Mỗi thành trấn chỉ tối đa xuất hiện người, mà cũng hiếm lắm mới có chuyện như thế (Giang Phong phát hiện chỉ có trường hợp).
Bọn họ vẫn đang lo luyện cấp, làm nhiệm vụ, tích lũy cống hiến trị, mong sớm đổi được tưởng lệ, có được trang bị tốt hơn.
Nhiều người còn phỏng đoán, nếu cống hiến trị đạt đến một mức độ nào đó, thì sẽ còn được phân phong lĩnh địa (đương nhiên chỉ mới là phỏng đoán mà thôi, vì chưa ai thực hiện được).
Ngoài ra, tin tức về chiến tranh giữa các tiểu quốc tuy không nóng hổi, không gây nhiều sự chú ý của mọi người (vì quá quen thuộc, ngày nào cũng xảy ra), nhưng cũng tràn ngập khắp diễn đàn.
Ở giai đoạn hiện tại, các tiểu quốc đã qua giai đoạn củng cố, dần dần bước vào giai đoạn phát triển, nên các tiểu quốc mạnh hơn bắt đầu xâm chiếm các tiểu quốc lân cận, mở rộng cương thổ, gồm thâu chư quốc, mong sớm có ngày đạt được mục tiêu : trở thành đại quốc.
Chiến tranh diễn ra ngày càng quyết liệt.
Ngày nào cũng có tiểu quốc mới hình thành, và cũng có tiểu quốc bị diệt vong.
Các tiểu quốc hùng mạnh thì ngày càng trở nên hùng mạnh hơn.
Còn các tiểu quốc nhỏ yếu cũng không chịu buông xuôi.
Rất nhiều liên minh hình thành, nhiều tiểu quốc nhỏ yếu lân cận liên kết lại, cùng chống lại kẻ thù chung.
Bọn họ xây dựng thể chế theo mô hình của Đông Hải Liên minh, các tiểu quốc thành viên hợp thành một hội đồng, cùng bàn bạc giải quyết các công việc của liên minh.
Tuy liên minh cũng có minh chủ, nhưng minh chủ không thể chỉ huy các thành viên khác.
Thể chế này cũng gần giống với thể chế của các thị quốc của Hy Lạp cổ đại (cách gọi ngày xưa là thành bang), khi mà các đại thị quốc hợp thành liên minh, cùng chống lại giặc ngoại xâm (theo nhiều tài liệu cổ ghi lại là triệu quân của Đế quốc Ba Tư, có thể xem là cuộc xâm lược lớn nhất thế giới từ xưa đến nay; nhưng nhiều học giả hiện đại tỏ ý nghi ngờ tính xác thực của các tài liệu đó, có người cho rằng chỉ , triệu, cũng có người bảo chỉ nghìn); các đại thị quốc này có địa vị ngang hàng nhau, do Athens làm minh chủ, Spartars làm phó, nhưng minh chủ không có quyền chỉ huy các thị quốc khác trong liên minh.
Chiến tranh giữa các tiểu quốc không khiến Giang Phong quan tâm.
Suy nghĩ một lúc, Giang Phong vào chuyên khu “Thiếu Quân Ái Mộ Hội”, rồi vào chuyên mục “Thiếu Quân đã nói …” phát biểu một đoạn tin tức :
“Chủ nhật tới, giờ sáng, Minh Châu Ma pháp tháp tổ chức bán đấu giá đầu thần giai tọa kỵ : kim long, ngân long, thanh long, lam long, hồng long, hoàng long.
Mời những người có nhu cầu tham dự …”
Từ giờ đến chủ nhật hãy còn ngày nữa, cũng đủ thời gian để chuẩn bị.
Và cũng như mọi khi, ngay lập tức, tin tức trên như có cánh nhanh chóng lan truyền khắp diễn đàn, rồi lan truyền vào cộng đồng người chơi.
Chỉ có điều, khác với lần trước, lần này không chỉ có người chơi ở Đông phương đại lục chú ý.
Sau đó, Giang Phong đăng nhập vào game, phái người đến Minh Châu Ma pháp tháp truyền lệnh cho Tháp chủ Aslan Laurance chuẩn bị, rồi mới lên Văn Đức lĩnh địa.
Hiện tại lĩnh địa tuy chưa bằng được Lưu Vân Thành, nhưng đã có dáng vẻ của một tòa thành thị.
Giang Phong đi khảo sát một vòng các nơi trong lĩnh địa, rồi đến Trại chăn nuôi, là nơi thuần dưỡng các đầu thần thú bắt được, trong đó có cả tây phương long.
Hiện tại đã có gần một nửa số tây phương long bị thuần dưỡng thành công (nếu đầu nào ngoan cố sẽ bị xem là gia súc, đem ra xẻ thịt ăn, thành ra bọn tây phương long rất sợ hãi, việc thuần dưỡng cũng dễ dàng hơn).
Nhưng cái gì hiếm mới quý.
Vì thế Giang Phong chỉ định mang ra bán đấu giá đầu thuộc chủng loại khác nhau.
Thấy các đầu tây phương long đa số chỉ là bán thần, có muốn bán đấu giá cũng không được giá lắm, Giang Phong triệu tập bọn Giang Thạch Khê bàn bạc, sau đó mọi người dắt theo những đầu đã thuần phục, cùng nhau rời lĩnh địa, đi đến ngọn núi chỗ gã gian tế của Bích Thủy Thần quốc hôm trước.
Đến đó, bắt đầu từ chân núi, mọi người thanh lý dần những đầu thần thú ở đó.
Lực lượng chủ công lần này là số thần thú đã thuần phục, để bọn chúng thăng cấp.
Ngoài ra, Long nhi và Hạo Thiên Khuyển cũng tham gia công kích.
Giang Phong để Long nhi tham gia, để có thể sớm tiến giai lên hạ vị thần.
Dù sao thì có bọn Giang Thạch Khê bảo hộ, cũng không sợ Long nhi gặp nguy hiểm.
Cả bọn bán thần cùng công kích đối phương đều là hạ vị thần, đôi khi cũng gặp phải trung vị thần, bắt buộc phải dùng số lượng để thủ thắng.
Giang Phong phải để cho , đầu hợp lại thành một nhóm, cùng công kích.
Do vậy, cả lực lượng thần binh cũng phải tham chiến để đối phó với số lượng đối phương dư ra.
Do đã thuần thục nên lần này mọi người đối phó dễ dàng hơn trước kia.
Dù cho có một bầy đàn nào đó đông đến gần đầu thần thú (thông thường chỉ có đầu), thì cũng không thể là đối thủ của bọn Giang Phong.
Sau hai ngày, bọn Giang Phong thanh lý hết số thần thú dưới chân núi, và chuyển hướng lên trên sườn núi.
Trên sườn núi, chúng thần thú có thực lực mạnh hơn.
Mỗi bầy đàn có đến , đầu trung vị thần cũng là chuyện bình thường.
Giang Phong buộc phải cho đầu thuần dưỡng thần thú hợp lực chiến đấu, và cho thần binh cùng bọn Giang Thạch Khê hỗ trợ.
Cường công không có lợi, Giang Phong vẫn cho mai phục tại một vị trí hiểm yếu, rồi phái Lưu An và Tôn Chấn lần lượt đi dẫn quái.
Chưa đến hai ngày sau, trên sườn núi đã không còn một đầu thần thú nào nữa, bọn Giang Phong đành phải quay xuống chân núi tấn công những đầu thần thú vừa được load tân.
Ở đây, hạ vị thần thần thú sau ngày sẽ được load tân, còn trung vị thần là ngày, cao vị thần ngày, thượng vị thần thì không rõ.
Có khi là ngày, mà cũng có thể là nửa tháng (Giang Phong chưa có dịp kiểm chứng).
Đến chiều tối ngày thứ , số thuần dưỡng thần thú đều như Giang Phong kỳ vọng, đều đã tiến giai thành hạ vị thần.
Còn Long nhi chỉ mới thăng lên cấp, vẫn còn là cao giai bán thần.
Thấy thời gian không còn sớm, Giang Phong quyết định quay về lĩnh địa.
Sáng mai còn phải xuống Địa hạ thế giới tiến hành phiên đấu giá.
Dù đã có Aslan Laurance lo liệu mọi thứ, nhưng Giang Phong cũng phải mang đầu tây phương long đến đó.
Nếu không, phiên đấu giá chẳng thể nào tiến hành được.
Ngay trong đêm đó, bọn Giang Phong đã rời lĩnh địa, giáng lâm nhân gian, rồi phi hành đến Thúy Vi địa cung, xuống Địa hạ thế giới.
Công việc chuẩn bị, Aslan Laurance đã lo liệu xong hết.
Bọn Giang Phong tạm nghỉ lại trong Ma pháp tháp, chờ tham dự phiên đấu giá vào sáng mai.