Lại nói, sau khi thanh lý hết số thần thú trên sườn núi, Giang Phong lại chuyển sự chú ý lên đỉnh núi.
Trên đỉnh núi chỉ có một đầu thần thú duy nhất, Kim Sí Đại Bàng (Đại Bàng Cánh Vàng, một loại thần thú trong truyền thuyết), giai vị đạt đến cao vị thần.
Đối tượng là loại phi cầm, khó đối phó.
Trên thượng giới, bọn Giang Thạch Khê lại không thể bay lên không trung.
Nếu chỉ đứng bên dưới sử dụng viễn trình công kích, để mặc Kim Sí Đại Bàng tự do bay lượn, tùy tiện phóng Thần thuật thì thật nguy hiểm.
Không dùng sức lực được thì đành sử dụng mưu kế vậy.
Giang Phong suy nghĩ tìm kế giải quyết.
Sau đó, để lại chúng thần binh và bọn Lưu An ở lại thanh lý số thần thú mới load tân ở dưới chân núi, Giang Phong quay về Lưu Vân Thành, tìm mua một số lưới cá.
Trong thành không có bán, Giang Phong phải ra mé bờ sông tìm gặp ngư dân hỏi mua lại lưới cá của bọn họ.
Chuẩn bị hoàn tất, bọn Giang Phong tiến lên phía đỉnh núi.
Khảo sát địa hình trên núi, Giang Phong chọn một hẻm đá hiểm trở làm chỗ mai phục.
Nơi đó có mấy tảng đá lớn nằm gần nhau, khoảng trống ở giữa rộng vài mét tạo thành một hẻm đá quanh co, địa hình tương đối lý tưởng để phục kích phi hành thần thú.
Bố trí phục kích xong, Giang Thạch Khê được phái đi dẫn quái.
Y chạy thẳng lên đỉnh núi, đến gần tổ của Kim Sí Đại Bàng, phóng thạch tiễn, rồi chạy nhanh xuống núi.
Chờ mãi không thấy động tĩnh gì từ trên đỉnh núi, y lại chạy lên, phóng thạch tiễn, rồi chạy nhanh xuống.
Vài lần như thế, Kim Sí Đại Bàng cũng bị chọc giận, rời tổ đuổi theo Giang Thạch Khê.
Tốc độ của Kim Sí Đại Bàng thật ghê gớm.
Nếu như Giang Thạch Khê không phải là người cẩn thận, trước đó đã tính sẵn đường thoát thân, thường xuyên chạy lẫn vào giữa các tàn cây rậm hoặc len vào giữa các hốc đá, thì có khi đã bị trúng móng vuốt của Kim Sí Đại Bàng rồi.
Sau một phen tháo chạy cật lực, cuối cùng y cũng dẫn dụ được Kim Sí Đại Bàng đến nơi phục kích.
Giang Thạch Khê chạy thẳng vào giữa hẻm đá, rồi dừng lại đó không chạy nữa, hướng lên không trung phóng thạch tiễn công kích Kim Sí Đại Bàng.
Do Giang Thạch Khê chỉ sử dụng phổ thông công kích, giai vị cũng thấp hơn nên thạch tiễn chỉ đủ gãi ngứa cho Kim Sí Đại Bàng chứ chẳng tạo được bao nhiêu thương hại.
Cũng vì vậy mà Kim Sí Đại Bàng tuy tức giận, cũng chỉ sử dụng phổ thông công kích để đối phó, và có lẽ cũng muốn truy đuổi buộc kẻ địch tháo chạy cuống cuồng cho hả giận.
Hơn nữa, Thần lực hồi phục rất chậm, khi chưa cần thiết chẳng ai muốn phung phí Thần lực.
Thấy kẻ địch đã dừng lại không chạy nữa, Kim Sí Đại Bằng từ trên lao xuống, dùng móng vuốt cào cấu, dùng mỏ mổ, dùng cánh đập, tấn công tới tấp.
Giang Thạch Khê bắt quyết niệm chú, tạo nên mấy đạo Thạch tường làm chỗ ẩn thân.
Một người một chim đuổi bắt xung quanh mấy đạo Thạch tường đó.
Lúc này, Lưu An và Tôn Chấn đã len lén phục ở các khe hở giữa các tảng đá cao, nhân lúc Kim Sí Đại Bàng lao xuống mổ Giang Thạch Khê, liền tung lưới ra.
Mấy mảnh lưới được chồng lên nhau, bất ngờ chụp xuống thân hình Kim Sí Đại Bàng, cuốn lấy đôi cánh của nó, làm Kim Sí Đại Bàng loạng choạng, không thể giữ vững được thân hình trên không trung, rơi xuống dưới đất.
Tuy mấy mảnh lưới không thể gây ra thương hại gì cho Kim Sí Đại Bàng, nhưng Kim Sí Đại Bàng sở dĩ bay được trên không trung là nhờ có đôi cánh, giờ đây đôi cánh đã bị vướng víu, đương nhiên không thể tiếp tục bay được nữa.
Không thể bỏ lỡ cơ hội, bọn Lưu An và chúng thần binh nhanh chóng xông ra; một số nắm chặt lấy mảnh lưới, cố gắng cuộn chặt lại hơn nữa; những người khác vây quanh liên tục công kích; quyết không để cho Kim Sí Đại Bàng có cơ hội thoát thân.
Tấn công một lúc lâu, thấy Kim Sí Đại Bàng chỉ còn chút hơi tàn, Giang Phong truyền lệnh thôi công kích, rồi lệnh cho thần binh dùng dây trói cột chặt móng vuốt và hai cánh của Kim Sí Đại Bàng lại.
Đây là lần đầu tiên bọn Giang Phong tấn công và chiến thắng cao vị thần (dù chỉ là thần thú), rất có giá trị kỷ niệm.
Sau đó, mọi người kéo lên đỉnh núi lùng kiếm chiến lợi phẩm.
Chỉ đáng tiếc, trong tổ của Kim Sí Đại Bàng ngoài cây cỏ ra không có gì đáng giá cả.
Sục sạo tìm kiếm một hồi, bọn Giang Phong phát hiện có một hang động bí mật trên đỉnh núi.
Cửa động không lớn, chỉ vừa đủ cho một người đi vào.
Giang Thạch Khê vốn là Sơn thần, tu luyện thạch hệ pháp thuật, đối đất đá rất thông hiểu, quan sát cửa động một lượt, đoạn nói :
- Đại nhân.
Sơn động này do nhân công tu tạo, không phải tự nhiên hình thành.
Vết tích cũng hãy còn rất mới.
Giang Phong khẽ cau mày, bảo chúng thần binh tỏa ra xung quanh mai phục, cung tên vũ khí sẵn sàng ứng chiến.
Chuẩn bị đâu vào đó hết, bọn Giang Phong mới yên tâm khảo sát hang động.
Nhìn vào bên trong cửa động, hang động này sâu lắm cũng không quá mét.
Bên trong hơi tối, tầm nhìn chỉ mờ ảo.
Ở một góc động, thức ăn sung túc đầy đủ.
Cuối động có một mảnh da thú trải dưới đất, có lẽ để làm chỗ ngủ.
Quan trọng là bên trong hang động lúc này không thấy có ai cả.
Tiến vào bên trong hang động, Giang Phong ra lệnh cho Lưu An và Tôn Chấn sục sạo thu thập những gì có thể lấy được, sau đó cùng Giang Thạch Khê và Ngô Bang nghiên cứu tình hình trong hang động.
Ở đây mọi thứ cũng bình thường, chỉ có ở cuối hang động có một pháp trận được khắc trên nền đá khiến bọn Giang Phong chú ý.
Nghiên cứu một hồi, Ngô Bang nói :
- Đại nhân.
Pháp trận này cực kỳ phức tạp, e rằng phổ thông cao vị thần cũng không thể nào bố trí được.
Giang Phong khẽ cau mày.
Phổ thông cao vị thần cũng không thể bố trí được, rất có thể đối phương là thượng vị thần, thậm chí giai vị cao hơn nữa.
Giang Phong giật mình, vội bảo mọi người ra sức sục sạo thật nhanh, tìm kiếm bảo vật.
Hang động cũng không lớn, quá trình tìm kiếm cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Lưu An đột nhiên đi đến, đưa cho Giang Phong một quyển trục, nói :
- Đại nhân.
Quyển trục này rất đặc biệt.
Giang Phong nhận lấy xem, khẽ mỉm cười.
Trên quyển trục đề ‘Nhiệm vụ vật phẩm’, bọn Giang Phong không mở ra xem được.
Xem ra mang thứ này về thành giao cho Thành chủ phủ, chắc cũng có thể thu được ít nhiều tưởng lệ.
Thứ này không sử dụng được, Giang Phong cũng không có ý chiếm làm của riêng.
Kiểm tra một lượt, thấy trong hang động không còn gì đáng giá nữa, bọn Giang Phong nhanh chóng rút lui.
Giang Phong không định nán lại đấy xem thử lai lịch đối phương, bởi thực lực đối phương có thể rất mạnh, Giang Phong không muốn hy sinh vô ích.
Bọn Giang Thạch Khê tuy bình thường tử vong còn có thể trọng sinh, nhưng nếu sau khi tử vong, thi thể bị hủy hoại thì không thể nào trọng sinh được nữa.
Ngoài ra, mỗi lần trọng sinh còn bị giảm cấp, giảm điểm Thần lực, thiệt hại không nhỏ chút nào.
Vào đến thành, cảm thấy an toàn rồi, bọn Giang Phong mới tìm chỗ kín đáo kiểm kê chiến lợi phẩm.
Xem qua thu hoạch, Giang Phong rất hứng khởi.
Có lẽ chủ nhân của hang động trên núi là sơn tặc hoặc tạm thời chuyển chức sơn tặc, nên bọn Giang Phong thu được khá nhiều tài bảo.
Chỉ riêng ngọc thạch thôi, Giang Phong thu được hạ phẩm ngọc thạch.
Thần khí thu được kiện, đều là hạ phẩm thần khí, gồm kiện pháp hệ và kiện chiến sĩ hệ.
Giang Phong giao thần khí cho bọn Giang Thạch Khê chia nhau, dù chỉ là hạ phẩm thần khí, nhưng vẫn còn tốt hơn những trang bị mà bọn họ đang sử dụng.
Giang Thạch Khê vốn từ hạ giới theo Giang Phong lên đây, bọn Lưu An, Tôn Chấn, Ngô Bang đều là thủy tặc, sơn tặc ở ngoài đảo vắng, cho nên trang bị thiếu thốn, đâu bằng được người ở nơi thành thị phồn hoa này.
Ngoài ra, Giang Phong còn thấy có quyển trục chưa sử dụng, không có viết hay vẽ gì trên đó cả, tra duyệt thuộc tính thì chỉ thấy ghi ‘Bản thiết kế kiến trúc’.
Thiết kế kiến trúc ? Tác dụng thế nào cần nghiên cứu thêm, tạm thời thu cất.
Đó chỉ là những vật phẩm thu được từ trong hang động, còn nguyên tài liệu thu được trong quá trình sát quái mấy hôm nay đã được Giang Phong lần lượt bán cho các cửa hiệu trong thành, thu về gần hạ phẩm ngọc thạch.
Quái vật không có vũ khí trang bị, nên đương nhiên chỉ thu được nguyên tài liệu, thu thập từ thi thể quái vật.
Sát quái trên thượng giới không bạo trang bị giống như dưới hạ giới, chỉ có thể thu thập được những gì có trên thi thể quái vật, do đó chỉ khi sát tử nhân hình quái mới có cơ hội thu được trang bị (đương nhiên chỉ khi nào trang bị trên người nhân hình quái chưa bị tiêu hao hết độ bền).
Có điều sát tử nhân hình quái rất khó khăn, thành ra vũ khí trang bị trên thượng giới rất quý hiếm.
Kiểm điểm hoàn tất, Giang Phong mang quyển trục ‘Nhiệm vụ vật phẩm’ đến Thành chủ phủ giao nhiệm vụ, hy vọng kiếm thêm ít tưởng lệ nữa.