Khảo sát xong tình hình ở bắc bộ bình nguyên, bọn Giang Phong quay trở về.
Trận chiến bên bờ nội hải chứng tỏ tình hình ở đây đang rất khẩn trương, các thế lực tiến hành chiến tranh bằng tất cả những gì có được.
Trên đường trở về, bọn Giang Phong phát hiện Ải nhân bộ lạc đang tiến hành thiên cư về phía nam.
Bọn Giang Phong bay trên cao chỉ mất chưa đến ngày, nhưng bọn họ đi bộ dưới đất cũng phải mất gần ngày mới có thể đến được khu vực Ma pháp tháp.
Toàn bộ lạc có đến trăm người, nhân số quá đông, Giang Phong không có cách nào giúp bọn họ đi nhanh hơn được.
Nếu như đám cự long đã thuần dưỡng thành công thì còn có thể trở thành phương tiện giao thông, mỗi đầu cự long chở , người không thành vấn đề.
Chỉ đáng tiếc số cự long bắt được quá cứng đầu, Giang Phong cũng không biết có thuần dưỡng được không, hay sẽ phải mổ thịt ăn.
Ma pháp tháp là một công trình bằng đá, cao hơn mét, có tầng, mái nhọn, quy mô rất lớn, lại được xây dựng bằng cẩm thạch trắng, khiến trông càng nguy nga hoành tráng.
Ma pháp tháp là một kiến trúc dành riêng cho ma pháp sư làm nơi nghiên cứu ma pháp, không có những công trình kiến trúc phục vụ sản xuất thương mại như Nông trường, Trại mộc, Tiệp tạp hóa, … Ma pháp tháp chỉ có thể tiến hành thu gom vật tư lương thực rơi trong lãnh địa của mình, săn bắt thú hoang, hoặc mua vật tư lương thực từ những lãnh địa khác.
Thế nhưng, nếu như ma pháp sư có cấp độ giai vị cao thì có thể chế dược, chế tạo ma pháp quyển trục, phụ ma cho trang bị, … để kiếm tiền.
Vì vậy, Ma pháp tháp hoặc là sẽ rất giàu, hoặc là sẽ rất nghèo.
Aslan Laurance là một vị cấp vong linh ma pháp sư, kiêm luyện kim thuật sĩ, đương nhiên cũng có nhiều cách để phát triển Ma pháp tháp.
Vì là vong linh ma pháp sư, thông thạo Vong linh triệu hoán thuật nên không sợ thiếu lao động.
Mặc dù khô lâu làm việc năng suất chỉ bằng một nửa nông dân, nhưng số lượng có thể bù cho chất lượng.
Mỗi ngày, Aslan Laurance đều phái một đội khô lâu đi tuần thị trong khu vực, tìm nhặt những vật tư có quanh đó.
Thỉnh thoảng, gã cũng cưỡi tọa kỵ đích thân đi tuần tra.
Tọa kỵ của gã là một đầu cốt long, chính là đầu cự long mà Giang Phong đã ban cho lúc trước, gã lấy hết những thứ khác, chỉ còn lại bộ xương đã được chuyển hóa thành vong linh sinh vật – cốt long.
Thiếu niên Fayez hiện tại mỗi ngày dẫn khô lâu đại đội ra ngoài tuần thị, sẵn tiện sát quái luyện cấp.
Trong lãnh địa không thiếu gì những tiểu quái như khô lâu binh, cốt khuyển, hắc biên bức (dơi đen), u linh, cương thi, quỷ lang; trong đó chỉ có hắc biên bức và quỷ lang là có thể cung cấp lương thực.
Cũng may tại đây chỉ có thiếu niên là cần lương thực, vong linh ma pháp sư Aslan Laurance đã gần biến thành can thi, có cũng được mà không có cũng không sao.
Chỉ có điều, Giang Phong đã buộc gã phải sinh hoạt như người bình thường để sớm trở lại thành người bình thường.
Giang Phong không muốn thuộc hạ của mình trông giống như can thi, thật khó coi.
Khi quay lại đây, Giang Phong trao cho thiếu niên quyển ma pháp thư Vong linh triệu hoán thuật và Hư nhược trớ chú.
Đó là những ma pháp khi đạt cấp thì có thể học được.
Những ma pháp thư còn lại đều là cao cấp ma pháp, yêu cầu đẳng cấp cao hơn, tạm thời thiếu niên chưa dùng được.
Còn sơ cấp ma pháp thì thiếu niên có thể học được ở gã Aslan Laurance.
Sau đó Giang Phong bảo gã Aslan Laurance chú ý thám thính tin tức của những vật phẩm mà Giang sứ cần.
Những thứ đó Giang Phong đã từng hỏi thăm hắc long tộc, nhưng bọn họ cũng không biết rõ lắm, chỉ biết đại khái phương hướng, mà nếu muốn điều tra chi tiết thì sẽ mất khá nhiều thời gian.
Lúc này Giang Phong không có dư nhiều thời gian.
Rời Địa hạ thế giới, bọn Giang Phong quay lại Văn Đức lĩnh địa.
Kiểm tra tình hình ở lĩnh địa, Giang Phong phát hiện Xưởng chế tạo đã có tiến triển khả quan, đã xuất hiện chuyên nghiệp nhân viên : thợ rèn và thợ mộc, chỉ còn thiếu thợ may.
Thế là Giang Phong cho thăng cấp lên thành Xưởng quân khí (chế tạo vũ khí có thuộc tính tốt hơn, đã có thể chế được Chiến đao, Chiến phủ), đồng thời kiến tạo thêm một Xưởng chế tạo mới.
Có được thợ rèn (thần cấp), Giang Phong giao cho chiếc chìa khóa mật đạo thông xuống Địa hạ thế giới để nghiên cứu, hy vọng có thể chế ra được những chìa khóa giống như vậy, xem như chìa khóa dự phòng.
Giang Phong cũng chỉ hy vọng thôi, chế được thì càng tốt, không chế được cũng không sao.
Nhìn các Kho lương lúc này đã đầy tràn, nơi ở của cư dân cũng dần chuyển từ Tiểu viện sang Tiểu lâu, thậm chí còn có một số Trang viên dành cho các quan viên của lĩnh địa, Giang Phong quyết định phân tán bớt lương thực, chuyển bếp ăn về nhà dân, nói văn hoa là thực hiện ‘tư hữu chế’.
Việc này không bắt buộc, nhưng Giang Phong cảm thấy làm vậy có lợi hơn, vừa giảm tải cho các Kho lương, vừa tăng gia tích súc cho cư dân, chuẩn bị cho việc kiến thiết Thị trường sau này.
Cư dân không ai có tài sản thì còn cần Thị trường làm gì nữa.
Giang Phong triệu tập thôn dân tuyên bố thực hiện chế độ lao động mới.
Bình thường khai thác linh mộc năng suất mỗi người mỗi ngày được đơn vị, từ nay lấy đó làm tiêu chuẩn, đạt tiêu chuẩn sẽ được cấp đơn vị lương thực theo đúng khẩu phần như trước giờ, nếu có dư thì lĩnh địa sẽ thu về với tỷ lệ linh mộc : lương thực là : .
Khai thác linh thạch, tinh kim, ngọc thạch cũng tương tự, tiêu chuẩn đơn vị, nếu có dư thì lĩnh địa thu về theo tỷ lệ : .
Thợ, thần binh, quan viên và các đặc thù chức nghiệp khác thì có chế độ tưởng lệ riêng.
Lĩnh địa không có tiền tệ (ngọc thạch quá hiếm, còn dành để xây dựng kiến trúc, thăng cấp lĩnh địa), nên đành dùng lương thực thay thế.
Điều này kể ra cũng có lợi, vì cư dân có dư lương thực, có thể ăn no hơn, rồi sẽ khỏe mạnh hơn.
Ngoài ra còn có thể tăng hiệu quả lao động.
Đến lúc này, lĩnh địa phát triển cũng thuận lợi, chỉ có vấn đề là hoàn toàn bị cô lập, không có liên hệ với bất kỳ lĩnh địa nào khác.
Vấn đề này cần sớm khắc phục, nếu không khó thể tiếp tục phát triển.
Lĩnh địa hiện giờ đã có thể kiến tạo Thị trường, nhưng hoàn toàn bị cô lập thì có kiến tạo cũng vô ích.
Thế là Giang Phong quyết định khai thuyền đi khảo sát quanh vùng.
Nơi đây là cửa biển, cứ đi ngược lên thượng lưu thế nào cũng sẽ thấy được các thành trấn.
Người của Tây thủy trại có biết được một vài tiểu thôn, tiểu bộ lạc gần đây (khi còn là thủy tặc đã từng đến cướp bóc), nhưng đều chỉ đạt đến cấp độ , nên ít có giá trị giao thương.
Lĩnh địa chỉ có chiếc trung thuyền, chở được tổng cộng người.
Giang Phong lấy theo đội thần binh ( người) cùng với Giang Thạch Khê, Lưu An, Tôn Chấn, Ngô Bang và Long nhi, tất cả là người.
Ngược về thượng lưu ước hơn ba trăm dặm, Giang Phong nhìn thấy tòa thành đầu tiên nằm cạnh bờ sông.
Lưu Vân Thành.
Để thần binh ở lại thuyền, Giang Phong bế Long nhi cùng bọn Giang Thạch Khê vào thành.
Lưu Vân Thành là một trong ba tòa thành thị lớn nhất trong khu vực mấy trăm dặm vùng hạ lưu Hàn Nguyệt Giang, đúng thế, con sông mà hòn đảo lĩnh địa của Giang Phong nằm ngay cửa biển gọi là Hàn Nguyệt Giang.
Khu vực hạ lưu này có ba đại thần quốc chi phối hơn tiểu thần quốc.
Lưu Vân Thành chính là đô thành của Lưu Vân Thần quốc.
Giang Phong vào trong thành, hỏi thăm nhiều người, biết được ở Thành chủ phủ nằm về khu vực bên trái thành có nhiều nhiệm vụ đang chờ mạo hiểm giả tiếp nhận, liền đến đó xem thử.
Ở giữa thành là Cung điện của chủ thần, bình thường không cho người lạ tiếp cận.
Giang Phong đành đến Thành chủ phủ xem thử thế nào.
Dù sao lĩnh địa cũng còn nghèo, Giang Phong cũng định tiếp nhận nhiệm vụ để kiếm ít tưởng lệ, nhân tiện tìm hiểu tình hình ở đây.
Khi thực hiện nhiệm vụ, có đi chỗ này chỗ kia cũng ít bị chú ý.
Một công đôi việc mà.
Nhìn thấy Thành chủ phủ đại sảnh rộng lớn nhưng vắng vẻ, Giang Phong không khỏi lắc đầu.
Nghe nói hiện giờ cũng đã có khá nhiều người chơi phi thăng thượng giới, nhưng có lẽ không ai phi thăng đến khu vực này chăng.
Cũng không biết có ai sở hữu được lĩnh địa như Giang Phong không ? Việc này cần bảo Thần Thánh quốc điều tra.
Chỉ cần điều tra xem có Giáo hội nào mới thành lập gần đây hay không là có thể biết được.
Đại sảnh rộng lớn, nền lát hắc thạch bóng loáng có thể phản chiếu hình người.
Chính giữa đại sảnh có hai hàng cột lớn một người ôm không xuể, càng thể hiện khí phái phi thường.
Bảng nhiệm vụ chiếm một góc tường phía đông.
Bên góc tường phía tây là rất nhiều cửa sổ thông với phòng làm việc bên trong, nơi người chơi có thể tìm gặp NPC quan viên thực hiện các dịch vụ cần thiết.
Chính giữa là một khoảng trống rộng, có đặt một số bàn ghế, để cho người chơi ngồi nghỉ khi cần phải chờ đợi đến lượt mình.
Ở gần đó còn có một thùng thư, Giang Phong nhìn thấy không khỏi giật mình.
Có lẽ ở thượng giới này, gửi thư là cách liên lạc giữa người chơi với nhau chăng ? Giống như ở hạ giới dùng bồ câu đưa thư vậy.