Lại nói, khi nghe Ngô Bang đề nghị lột da, rút gân, hút máu, lóc xương, xẻ thịt, móc mắt, … ; thậm chí còn mang linh hồn ra luyện chế vong linh; chúng cự long, kể cả hắc long tộc, đều cảm thấy lạnh xương sống.
Cả bọn đều chuyển ánh mắt đi nơi khác, không dám đối diện ‘đại ma vương’ kia nữa.
Giang Thạch Khê lại nói :
- Đại nhân.
Nghe nói long nhục đại bổ, hay là chúng ta đưa bọn chúng về Trại chăn nuôi, giao do mục dân nuôi dưỡng, từ từ xẻ thịt ăn.
Xem long tộc như là gia súc, nuôi dưỡng để làm thịt ăn, quả là một ý tưởng mới mẻ.
Giang Phong khẽ cười, gật đầu nói :
- Cũng được.
Xem như là phế vật lợi dụng vậy.
Giang Phong cũng có ý định nuôi dưỡng bọn chúng như gia súc, thử xem mục dân có thể thuần dưỡng được hay không.
Nếu có thể thành công thì có thể tổ chức một đội long kỵ sĩ, tuy là tây phương long, nhưng kể ra cũng oai phong.
Dù là cự long (hay khủng long) thì cũng là long kia mà.
Nghĩ ra cách giải quyết chúng cự long xong thì vẫn còn một vấn đề nữa cần phải giải quyết.
Giang Thạch Khê chỉ vào gã ma pháp sư tù binh bị bắt dưới khoáng động lúc trước, hỏi :
- Đại nhân.
Còn gã này giải quyết thế nào ?
Giang Phong khẽ cau mày, bảo :
- Làm cho gã tỉnh dậy.
Giang Thạch Khê khẽ vung tay, một làn nước lạnh lập tức tạt vào mặt gã ma pháp sư tù binh.
Gã ta giật mình, mở mắt ra ngơ ngác nhìn quanh, và rồi lại giật nảy mình lần nữa.
Quảng cảnh đầu cự long trọng thương nằm ngổn ngang trên mặt đất, sơn cốc tứ bề nham nhở vì hậu quả của trận chiến đấu khi nãy, hoàn toàn khiến gã hết sức chấn kinh.
Bình thường sát tử được đầu cự long đã là vô cùng khó khăn rồi (bán thần mà), đã được tôn xưng là đồ long dũng sĩ rồi.
Đồ long dũng sĩ hiếm hoi vô cùng.
Còn lúc này, trước mắt gã ta, đầu cự long đủ mọi chủng loại nằm ngổn ngang trên mặt đất, lại còn có đầu hắc long đang ở một bên, không chấn kinh sao được.
Thần a.
Chỉ có lực lượng của thần linh mới có thể làm được điều này.
Thấy gã ta sửng người hồi lâu, Giang Thạch Khê hắng giọng bảo :
- Ngươi hãy khai rõ lai lịch, sở trường.
Nếu hữu dụng, Đại nhân sẽ lưu lại.
Bằng vô dụng, bất tất yếu tồn tại nữa.
Gã ta cả kinh, vội khom lưng cung kính nói :
- Bẩm các vị Đại nhân.
Tiểu nhân là Aslan Laurance, cấp vong linh ma pháp sư.
Tiểu nhân có thể triệu hoán vong linh, thi triển các vong linh ma pháp từ cấp trở xuống.
Tiểu nhân cũng có nghiên cứu về luyện kim thuật.
Giang Phong không có khái niệm về ma pháp, nên cũng không hiểu cấp ma pháp sư đạt đến trình độ nào, nhưng nghĩ đến việc gã là vong linh ma pháp sư kiêm luyện kim thuật sĩ, xem ra cũng hữu dụng, nên gật đầu nói :
- Được rồi.
Ngươi xem ra cũng hữu dụng.
Tạm thời thử dùng ngươi xem sao.
Gã Aslan Laurance vội cung kính vâng dạ, nhìn đám cự long, ngần ngừ giây lát rồi mới cố hết sức can đảm nói :
- Đại nhân.
Long tộc toàn thân đều là bảo bối, là tài liệu quý hiếm để sử dụng trong luyện kim thuật.
Đại nhân có thể … ?
Tính cách ngạo mạn của đám cự long kia khiến Giang Phong chẳng có chút hảo cảm nào, do đó đã gật đầu, chỉ vào đầu cự long nhỏ nhất, thực lực có vẻ yếu nhất, nói :
- Giao nó cho ngươi nghiên cứu.
Tuy thực lực yếu nhất, nhưng cũng là trung giai bán thần, đối với người bình thường đã là thần thú.
Gã Aslan Laurance cả mừng, cung kính tạ ân, rồi hối hả chạy đến đó bắt tay vào việc mà Ngô Bang vừa nói khi nãy : lột da, xẻ thịt, lóc xương, …
Tạm để gã ta lại đây, bọn Giang Phong chịu khó lần lượt vận chuyển đám cự long bị bắt về Thúy Vi Đảo (bọn Giang Phong phải vận chuyển vì đám cự long đều trọng thương, cử động còn khó khăn, đừng nói gì đến phi hành), sau đó Giang Phong khai khải ‘Cánh cửa không gian’ thông lên Văn Đức lĩnh địa, quẳng đám cự long lên đó, giao cho mục dân chăm sóc, nuôi dưỡng, thuần hóa.
‘Cánh cửa không gian’ thông lên Văn Đức lĩnh địa không thể khai khải ở Địa hạ thế giới (có thể là bình hành không gian, không thể trực tiếp liên thông), do đó mà bọn Giang Phong phải chịu khó vận chuyển đám cự long về Thúy Vi Đảo thông qua Thúy Vi Địa hạ thành.
Giải quyết xong những việc trên, Giang Phong ở lại Thúy Vi Địa cung, kiểm tra những tặng phẩm của hắc long tộc.
Tổng cộng có vật phẩm, đa số là ma pháp hệ trang bị, chủ yếu làm bằng gỗ, hoặc những vật liệu không có ánh kim (những gì lấp lánh đều bị cự long xem là bảo bối, trân tàng hết rồi).
Toàn bộ đều là phổ thông trang bị (trong mắt của Giang Phong, phổ thông trang bị là những trang bị có cấp độ từ bạch ngân trở xuống), yêu cầu người sử dụng phải đạt cấp, cấp, cấp đủ cả.
Hơn nữa, những thứ này có thuộc tính chỉ phù hợp với huyền ảo thế giới của tây phương (ví dụ tăng cường ma pháp, không có hiệu quả đối với pháp thuật), người chơi thuộc bối cảnh đông phương tuy cũng có thể sử dụng được, nhưng hiệu quả giảm từ % – %.
Thành ra chỉ đáng để cho Long nhi làm đồ chơi mà thôi.
Tuy vậy, cũng có vài đặc thù vật phẩm khiến Giang Phong chú ý.
Quan trọng nhất là tấm Card kiến lập lãnh địa, chức năng giống như ‘kiến thôn lệnh’.
“Ma pháp tháp Card : đặc thù vật phẩm; kiến tạo Ma pháp tháp, lãnh địa của đại ma pháp sư.”
“Nhân loại thôn trang Card : đặc thù vật phẩm; kiến lập thôn trang, lãnh địa của nhân loại lãnh chủ.”
Hai tấm Card này đối với cự long chẳng có tác dụng gì.
Cự long chẳng thể nào ở trong Ma pháp tháp hay thôn trang được.
Ngoài ra còn có mấy bản kỹ năng thư như : Ôn dịch trớ chú, Hư nhược trớ chú, Hấp huyết quang tuyến, Hắc ám thế giới, Đọa lạc dụ hoặc; toàn là hắc ám hệ, vong linh hệ ma pháp.
Cũng phải thôi, ở Địa hạ thế giới khó mà tìm được quang minh hệ, tự nhiên hệ ma pháp.
Ma pháp khi sử dụng phải tiêu hao ma lực, người chơi ở đông phương chỉ có pháp lực, không có ma lực nên chỉ có thể sử dụng pháp thuật, không thể sử dụng ma pháp được.
Do đó những kỹ năng thư này hầu như không có ích gì cho Giang Phong, trừ phi Giang Phong tìm thấy người chơi hoạt động ở Địa hạ thế giới này.
Suy tính một lúc, Giang Phong quyết định kiến tạo Ma pháp tháp ngay cửa hang động dẫn vào Thúy Vi Địa cung.
Ma pháp tháp cần có ma pháp sư chủ trì, mà trong số thủ hạ của Giang Phong chỉ có gã Aslan Laurance là ma pháp sư, do đó Ngô Bang được phái đi đến hắc long cốc đón gã ta đưa đến đây, còn bọn Giang Thạch Khê thì phụ trách dọn mặt bằng.
Cần phải dọn dẹp tàn tích của các kiến trúc trên đỉnh đồi ngay trước cửa hang động thì mới có chỗ kiến tạo Ma pháp tháp.
Xong đâu đấy, Giang Phong đặt ‘Ma pháp tháp Card’ xuống giữa đỉnh đồi, điểm vào lệnh kiến tạo, và nghe hệ thống thông báo :
- Đinh.
Kiến tạo Ma pháp tháp yêu cầu đá ., gỗ , kim tệ , nhân công ít nhất .
Xin hỏi có kiến tạo hay không ?
Giang Phong giật mình.
Kiến tạo cần nguyên vật liệu, cần cả nhân công, kiểu này khác hẳn kiến thôn ở đông phương thế giới, chẳng lẽ là đặc thù kiến trúc nên yêu cầu như thế chăng ? Giang Phong chưa có nguyên vật liệu, đành dừng lệnh kiến tạo, sau đó quay lên Hoài An Trấn thu thập gỗ, đá.
Đã kiến tạo Ma pháp tháp thì phải kiến tạo sao cho thật hoành tráng, nguy nga, do đó Giang Phong sử dụng toàn loại gỗ, đá phẩm cách tốt nhất : cẩm thạch trắng, gỗ quý.
Nguyên vật liệu thì vận chuyển xuống được rồi, còn nhân công thì không thể xuống được.
Có lẽ chỉ có thần giai nhân vật mới có thể đi xuyên qua lại giữa hai thế giới được chăng.
Cả gã vong linh ma pháp sư Aslan Laurance cũng không thể từ Địa hạ thế giới đi vào Thúy Vi Địa cung.
Không có nhân công cũng không làm khó được bọn Giang Phong.
Gã Aslan Laurance chỉ cần thi triển vài lần Vong linh triệu hoán thuật là đã triệu hoán được hơn trăm tiểu khô lâu.
Tuy rằng tiểu khô lâu làm việc năng suất chưa bằng một nửa nhân loại, nhưng lượng có thể bù cho chất.
Hơn trăm tiểu khô lâu cũng có thể tương đương vài chục nông dân rồi.
Giang Phong giao cho gã Aslan Laurance trông coi việc kiến tạo Ma pháp tháp, rồi cùng bọn Giang Thạch Khê tiếp tục thám hiểm Địa hạ thế giới.
Lần này mọi người chuyển hướng, đi về phía bắc.
Rút kinh nghiệm lần thám hiểm trước, mọi người đều phi hành trên không trung, nhưng độ cao không cao lắm để dễ quan sát tình hình dưới mặt đất.
Thám hiểm, đồng thời khảo sát địa hình địa vật, để tiện khai thác sau này.
Bay ngang qua một khu đồi núi, bọn Giang Phong phát hiện một đội ngũ khá kỳ dị.