Sau khi chia tay lão già Thủy Tịnh, Giang Phong dẫn quân quay trở về lĩnh địa, dẫn theo cả gã ngưu ma nhân Lô Lô.
Lý do là vì gã ta hiện đang rất đói, không đi nổi nữa, hỏi xin Giang Phong một bữa ăn.
Giang Phong không tiếc chi một bữa ăn, nên đã dẫn gã về theo.
Về đến lĩnh địa cũng đã cuối buổi chiều, Giang Thạch Khê đã về đến nơi từ trước.
Mọi người đang chuẩn bị ăn uống, vì thế ngưu ma nhân Lô Lô hớn hở nhảy vào tham gia.
Giang Phong gọi Giang Thạch Khê đến hỏi về kết quả thám hiểm.
Khu vực phía đông có rất nhiều đồi thấp, trên đồi có nhiều mãnh thú, là khu vực luyện cấp lý tưởng.
Ở cách xa lĩnh địa về phía đông, mọi người nhìn thấy có một ngọn núi cao.
Nhưng do tình cảnh quá nguy hiểm, Giang Thạch Khê chưa dám đi đến vùng đó, chỉ mới quanh quẩn ở khu đồi, và trừ mãnh thú ra thì không gặp người nào khác.
Giang Phong gặp được bọn ngưu ma nhân Lô Lô, công lao lớn nhất có lẽ thuộc về bầy thỏ.
Nếu như không bị bầy thỏ rượt đuổi, bọn họ cũng không chạy về phía này mà gặp Giang Phong.
Đến bữa ăn, ai nấy đều kinh hãi trước sức ăn của ngưu ma nhân Lô Lô.
Thôn dân mỗi người chỉ ăn phần ( đơn vị lương thực), thần binh ăn phần, còn ngưu ma nhân Lô Lô thì ăn … phần.
Thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt khác lạ, ngưu ma nhân Lô Lô gãi đầu gãi tai nói :
- Ta … ta đói hơn nửa tháng nay rồi.
Giang Thạch Khê ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng lẽ ngươi chưa ăn gì cả nửa tháng nay sao ?
Ngưu ma nhân Lô Lô nói :
- Không phải … không phải.
Nhịn đói nửa tháng làm sao sống nổi.
Chỉ vì bộ lạc không đủ lương thực, chỉ cho ta phần ăn như mọi người, ta ăn không đủ no.
Bình thường ta phải ra ngoài kiếm thêm thức ăn.
Nhưng gần đây tình cảnh có khó khăn … ta kiếm không đủ thức ăn, nên mới đói.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Vì vậy mới đi thu tiền mãi lộ.
Ngưu ma nhân ngượng ngùng gãi đầu :
- Chỉ đùa thôi.
Chỉ đùa thôi mà.
Giang Phong hỏi :
- Bình thường ngươi ăn mấy phần mới đủ no ?
Ngưu ma nhân Lô Lô đáp :
- phần … ơ không, phần cũng được.
Giang Phong lại hỏi :
- Ngươi ăn nhiều hơn người khác, có năng lực gì đặc biệt hơn người khác không ?
Ngưu ma nhân Lô Lô đáp :
- Ta … ta chỉ có sức khỏe.
Ta mạnh gấp đôi những người khác trong bộ lạc.
Ta là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc.
Giang Phong chỉ nhìn gã cười cười.
Nếu gã quả thật là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc, chắc chắn bộ lạc phải ưu đãi, không để cho gã phải đói như thế.
Giang Thạch Khê cũng biết vậy, nên tủm tỉm cười hỏi :
- Vậy ra trong bộ lạc không ai đánh lại ngươi hết.
Ngưu ma nhân Lô Lô ưỡn ngực đáp :
- Đúng thế.
Ta là mạnh nhất.
Giang Thạch Khê cười hỏi :
- Thế sao bọn họ lại bỏ đói ngươi nhỉ ?
Ngưu ma nhân Lô Lô gãi đầu gãi tai, ấp úng nói :
- Không phải vậy.
Ta … ta đúng là người mạnh nhất bộ lạc.
Trong bộ lạc không ai mạnh hơn ta hết.
Cho dù ngưu ma nhân Lô Lô có là người mạnh nhất bộ lạc thì cũng không phải là vô địch, bởi chiến đấu không phải chỉ dựa vào lực lượng, mà còn có kỹ xảo, kỹ năng, chiến thuật, … Nhìn ngưu ma nhân Lô Lô vai u thịt bắp, đầu não có hơi chậm chạp, kỹ năng chiến đấu không biết thế nào, chứ kỹ xảo, chiến thuật thì không có hy vọng gì nhiều.
Dù vậy, gã mạnh gấp đôi những người khác trong bộ lạc, tức là cũng mạnh hơn thần binh của Giang Phong ít ra , lần.
Gã có ăn nhiều hơn người khác một chút cũng đâu có sao.
Giang Phong mỉm cười chiêu dụ :
- Ngươi có muốn ở lại đây không ? Ta quản ngươi đủ no.
Ở đây lương thực thực phẩm đủ loại.
Ngọc lương, thịt heo, cá, trái cây, … đủ các loại hết.
Ngưu ma nhân Lô Lô nghe kể mà thèm nhỏ dãi, hớn hở nói ngay :
- Muốn.
Muốn.
Đương nhiên là muốn.
Giang Phong nói :
- Đã ở đây đương nhiên cũng phải làm việc.
Không thể nào ăn ở không được.
Ngưu ma nhân Lô Lô gật đầu nói ngay :
- Đương nhiên, đương nhiên.
Ở bộ lạc ta cũng làm việc rất chăm chỉ.
Khi được ăn no, ta có thể làm việc gấp đôi, gấp ba người khác.
Thế là Giang Phong chiêu mộ được ngưu ma nhân Lô Lô, đăng ký tên gã vào hộ tịch của lĩnh địa.
Do thân hình gã quá cao lớn, không thể ở trong Tiểu viện, đành ở chung trong Cung điện với bọn Giang Phong.
Hiện Cung điện có người ở : Giang Phong, Long nhi, Giang Thạch Khê và ngưu ma nhân Lô Lô.
Giang Phong cũng bảo Xưởng chế tạo nghiên cứu chế tạo vũ khí trang bị cho gã.
Gã đã gia nhập lĩnh địa, không thể để gã cởi trần, đóng khố, cầm mộc côn như trước được.
Hôm sau, khi đã phân công thôn dân xây dựng, sản xuất, khai thác tài nguyên, Giang Phong cùng Giang Thạch Khê suất lĩnh đội thần binh đi về phía tây, luyện cấp.
Lĩnh địa đã thông với bên ngoài, bất trắc có thể xảy đến bất kỳ lúc này, thực lực là trọng yếu.
Ngưu ma nhân Lô Lô cũng đi theo, vũ khí vẫn còn là thanh mộc côn, Xưởng chế tạo chưa kịp chế tạo trang bị cho gã.
Rời lĩnh địa ước khoảng phút, bọn Giang Phong đi đến một khu vực có nhiều ngọn đồi nhấp nhô xen lẫn với cây bụi, thưa thớt cây cối.
Xa hơn ngoài kilômét nữa mới có rừng.
Lùng sục khắp nơi một lúc, cả bọn mới phát hiện một đàn sói rừng khá đông, đến con.
Trừ con sói con, còn lại đều lực lưỡng khỏe mạnh.
Bọn Giang Phong đông đến người, nhưng nếu trực tiếp giao chiến chưa chắc đã giành được ưu thế.
Như thường lệ, Giang Phong dẫn thần binh lui ra xa, tìm chỗ đào hố, thiết lập cạm bẫy.
Trước giờ đối phó mãnh thú tập kích, bọn Giang Phong đều làm như vậy, tuy có mất thời gian, nhưng an toàn được đảm bảo.
Xong đâu đấy, ngưu ma nhân Lô Lô được phái đi dẫn dụ đàn sói rừng.
Ngưu ma nhân Lô Lô cầm mấy viên đá to trên tay, đi đến gần chỗ đàn sói rừng liền dùng đá ném bọn chúng, sau đó bỏ chạy.
Đàn sói rừng thấy đột nhiên vô cớ bị tấn công, nhất là còn có con sói con bị đá ném trúng, thọ thương, liền tức điên lên, kéo nhau hùng hổ đuổi theo, quyết dạy cho kẻ địch đáng ghét kia một bài học.
Ngưu ma nhân Lô Lô bước chân rất dài, sải bước rất nhanh.
Đàn sói tốc độ cũng không chậm.
Song phương chạy đuổi một lúc là đã đến chỗ thiết phục.
Giang Phong xem đúng thời cơ, hạ lệnh công kích.
Đồng loạt mũi tên bắn ra, nhắm bắn vào cả con sói rừng.
Đàn sói cũng cơ cảnh, phản ứng linh hoạt, vừa cảm giác có nguy hiểm là lập tức nhảy tránh.
Thế mà … tuy tránh khỏi tên, nhưng vẫn không tránh thoát khỏi số phận, con mắc bẫy, con rơi xuống hố.
Chỉ có con đầu đàn là tránh thoát được hết, đang cố gắng giải cứu cho những con mắc bẫy.
Giang Phong lại truyền lệnh bắn tên.
Con đầu đàn tuy hung mãnh, nhưng sao cự nổi mấy chục cung thủ, chỉ sau lượt là đã bị sát tử.
Cùng lúc đó, ngưu ma nhân Lô Lô đã chạy trở lại, nhắm vào đám sói rừng đang mắc bẫy, vung mộc côn đập nhầu.
Công nhận sức lực của gã thật ghê gớm, mỗi con sói rừng chỉ chịu được , côn là tử vong.
Chúng cung thủ cũng chạy đến các miệng hố, giương cung bắn chết những con sói rừng rơi xuống dưới, chỉ để lại con sói con.
Bốn viên thần binh được phái mang con sói con đó về Trại chăn nuôi ở lĩnh địa.
Sau đó, mọi người lùng sục khắp khu vực, sát tử thêm đàn bò rừng và một cặp hổ xám.
Đến trưa, mọi người đã đi qua khu đồi, đến khu vực bìa rừng.
Giang Phong dẫn cả bọn vào trong rừng nghỉ ngơi tránh nắng.
Nghỉ ngơi khoảng nửa giờ, Giang Phong vừa định dẫn quân đi luyện cấp tiếp thì Giang Thạch Khê nói :
- Đại nhân.
Dường như có người đang đi đến.
Giang Thạch Khê trước giờ thính giác vẫn rất linh mẫn.
Gang Phong truyền lệnh mọi người ẩn náu, xem ai đang đi đến.
Lát sau, Giang Phong phát hiện một đội sơn tặc đang đi qua bìa rừng gần chỗ bọn họ đang ẩn náu.
Đám sơn tặc này rất giống đám sơn tặc từng đến tập kích lĩnh địa của Giang Phong lúc trước.
Bọn chúng đều vận Khinh giáp, mang Bì hài, cầm Đại đao, đeo Khinh cung, trang bị không thua kém đội thần binh của Giang Phong, chỉ không có đầu khôi mà thôi.
So sánh song phương binh lực, phía Giang Phong mạnh hơn gấp bội.
Nhưng kinh nghiệm kỹ xảo, đặc biệt là thông thuộc địa hình thì đội thần binh của Giang Phong không thể bằng được sơn tặc.
Suy tính thật nhanh, Giang Phong liền bảo chúng thần binh và ngưu ma nhân Lô Lô ở lại đây chờ đợi, còn Giang Phong cùng Giang Thạch Khê đi theo phía sau đám sơn tặc để thám thính tình hình.
Cả Giang Phong và Giang Thạch Khê đều có cảm tri độ rất cao, giai vị cũng cao, nên có thể qua mắt được đám sơn tặc.
Còn chúng thần binh, đặc biệt là ngưu ma nhân Lô Lô, nếu đi theo thì rất khó tránh khỏi tiết lộ tung tích.