Sau khi khảo sát tiến độ thi công xong, bọn Giang Phong lại về thành phố.
Trên đường về, Lương Tuấn Long không khỏi phàn nàn :
- Anh xây dựng một khu dân cư lớn như thế để cho nhân viên ở, có phí quá không ? Biết đến khi nào mới có thể thu hồi vốn được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta không định xây khu dân cư đó để kiếm tiền nha.
Hơn nữa, không phải nhà nước luôn khuyến khích các doanh nghiệp xây nhà ở cho công nhân viên thuê đó sao ?
Lương Tuấn Long nói :
- Dù vậy cũng không ai phí như anh cả.
Đó là khu dân cư nha, nói là một thị xã nhỏ cũng không ngoa.
Không phải là nhà ở nội trú cho công nhân.
Hàng trăm tỷ đồng là bằng tài sản của một doanh nghiệp trung bình rồi.
Giang Phong nói :
- Hàng trăm tỷ đồng, bất quá cũng chỉ là con số thôi.
Nếu ta cứ sống như thế này, dù không làm gì cả thì dùng cả đời cũng không hết nha.
Lương Tuấn Long nói :
- Sống kiểu như anh, đừng nói là cả đời, đến cả con cháu mấy đời sau vẫn không hết ấy chứ.
Giang Phong sống bình thường, không phung phí, mỗi tháng tiêu phí hết gần mười triệu đồng.
Tuy mức đó so với đại đa số người dân Việt Nam là cao, nhưng so với thân phận hiện tại của Giang Phong là thấp.
Thật ra Giang Phong có muốn tiết kiệm hơn nữa cũng không được, giao tiếp nhiều, hoạt động nhiều thì cũng phải tiêu phí nhiều.
Có điều, con số đó chưa đủ cho các thiếu gia tiêu xài một đêm, đừng nói là các đại gia.
Nhiều đại gia dám cá độ bạc triệu, lại không phải tiền Việt mà là đô la.
Tính theo mức sống hiện tại của Giang Phong, mỗi năm hết hơn trăm triệu, trăm năm cũng chỉ mất hơn mười tỷ.
Lương Tuấn Long bảo số tiền đó xài mấy đời không hết cũng không sai.
Giang Phong nói :
- Số tiền đó, ta dùng cả đời cũng không hết.
Đem ra thực hiện những ý tưởng của ta có sao đâu.
Giang Phong tuy xây dựng khu dân cư dành cho nhân viên ở, nhưng không phải nhân viên nào cũng có thể vào ở đó được.
Trước mắt Giang Phong cấp cho ở miễn phí, vì nơi đó chưa có tiếng tăm gì.
Sau này nơi đó trở nên nổi tiếng rồi, mở rộng ra cho người ngoài thuê sẽ thu được tiền thôi.
Còn những nhân viên như thế nào mới có thể vào đó ở ? Đương nhiên là nhân viên của Giang Phong, hoàn toàn làm việc cho Giang Phong; tức là nhân viên của những doanh nghiệp hoàn toàn thuộc về Giang Phong, hoặc do Giang Phong tuyệt đối khống cổ (sở hữu hơn / số cổ phần).
Những nhân viên như thế sẽ được cấp cho một căn hộ hoặc một căn nhà phố để ở cùng gia đình.
Còn những doanh nghiệp Giang Phong có sở hữu cổ phần hoặc có khống cổ, nhưng không tuyệt đối khống cổ, Giang Phong có thể cung cấp chỗ làm việc cho nhân viên, cung cấp chỗ ở cho bọn họ, nhưng không có tiêu chuẩn mỗi người một căn hộ.
Giang Phong muốn xây dựng nên một hệ thống các doanh nghiệp có sự đãi ngộ tốt nhất, nhưng chỉ dành cho những doanh nghiệp do Giang Phong hoàn toàn chi phối mà thôi.
Tiền của Giang Phong không phải từ trên trời rơi xuống mà có thể phung phí một cách vô lý.
Xe đang chạy bon bon.
Giang Phong đang mải suy nghĩ về dự án của mình.
Lương Tuấn Long vẫn lái xe rất hoàn hảo.
Đột nhiên, xe lách sát vào lề đường, rồi bất thần dừng lại, khiến Giang Phong không kịp đề phòng, bật người về phía trước.
Tay nghề lái xe của Lương Tuấn Long vẫn tuyệt hảo, xảy ra biến cố như vậy, hẳn có sự cố gì đây.
Tiếp liền đó, Giang Phong nhìn thấy một chiếc xe mô tô phóng vụt qua, rồi nghe có tiếng súng nổ.
Cũng may, Lương Tuấn Long phản ứng rất kịp thời, cho xe bất thần dừng lại, nên hai gã đi trên xe mô tô kia hoang mang nổ súng, ngắm không chuẩn, chỉ làm xe trầy trụa chứ không ảnh hưởng gì đến Giang Phong.
Lương Tuấn Long không hổ là đặc cấp cảnh vệ, lập tức rút súng ra, mở cửa xe bắn liền mấy phát, động tác cực nhanh, và rất điêu luyện.
Tuy khả năng bắn súng của cậu ta không bằng được Triệu Anh Khoa, nhưng dù gì cũng là đặc cấp cảnh vệ, mấy gã băng đảng xã hội đen kia không thể sánh được.
Hai gã đi trên xe mô tô kia vì chạy quá lố, nên lúc này phải chạy thật chậm lại để bắn súng.
Nào ngờ, bị Lương Tuấn Long bắn một loạt mấy phát.
Súng của Lương Tuấn Long tốt hơn, xạ trình xa hơn, động tác của cậu ta lại điêu luyện và chuẩn xác, nên hai gã kia đều bị trúng đạn.
Đầu tiên là gã ngồi phía sau cầm súng bị trọng điểm chiếu cố.
Ba phát đạn liên tiếp khiến gã trọng thương, ngã lăn xuống đường.
Và như thế là gã ngồi trước lộ ra trước họng súng của Lương Tuấn Long.
Sự biến quá nhanh, gã chưa kịp nhấn ga vọt đi thì hai phát đạn nữa khiến gã cùng chung cảnh ngộ với đồng bọn.
Giải quyết xong đối phương, Lương Tuấn Long lấy điện thoại ra, nhưng rồi lại cau mày nói :
- Nơi đây không phải thành phố, chắc là phải gọi để hỏi điện thoại công an huyện.
Giang Phong bảo :
- Cậu có điện thoại công an tỉnh không ? Trực tiếp gọi cho bọn họ, rồi bọn họ sẽ tự biết cách xử lý.
Lương Tuấn Long nói :
- Có ạ.
Thân là đặc cấp cảnh vệ, có nhiệm vụ bảo vệ yếu nhân, những số điện thoại của công an các tỉnh thành là không thể thiếu.
Sau đó cậu ta lấy điện thoại ra gọi.
Giang Phong chỉ còn việc ngồi chờ đợi.
Lát sau, lực lượng cảnh sát cơ động đến nơi đầu tiên, lập tức bao vây hai gã băng đảng bị trúng đạn đang nằm ngoài kia.
Viên thiếu tá chỉ huy đến chỗ bọn Giang Phong, xem thẻ ngành của Lương Tuấn Long xong, lập tức đứng nghiêm giơ tay chào.
Đừng nói gã, dù sếp của gã đồng cấp bậc với Lương Tuấn Long thì vẫn phải nghe lệnh điều động của cậu ta.
Đặc cấp cảnh vệ thân phận đặc thù, chuyên trách bảo vệ yếu nhân, thường là hộ vệ bên cạnh các nhân vật trọng yếu của nhà nước, khi làm nhiệm vụ có nhiều đặc quyền.
Từ đó, gã nhìn Giang Phong với ánh mắt hiếu kỳ, không hiểu Giang Phong là nhân vật thế nào mà phải xuất động đặc cấp cảnh vệ bảo hộ.
Lương Tuấn Long nói :
- Lần trước chúng ta cũng bị tấn công, nhưng đối phương chỉ sử dụng mã tấu, dao găm.
Còn lần này bọn chúng sử dụng đến súng.
Hậu quả nghiêm trọng hơn nhiều đó.
Phải triệt để điều tra vụ này.
Hợp tác với cả phía công an thành phố.
Gã kia vâng dạ, rồi đi xử lý vụ việc.
Chỉ riêng việc hai gã kia sở hữu và sử dụng súng là đã nặng tội rồi, lại còn đi tấn công bọn Lương Tuấn Long, tội trạng sẽ càng nặng hơn.
Lúc này, xe cấp cứu của bệnh viện cũng chạy đến.
Các nhân viên y tế nhanh chóng đưa hai gã kia lên xe, đương nhiên đều có cảnh sát theo giám sát.
Không còn việc gì nữa, bọn Giang Phong lại đi tiếp.
Giang Phong tự nhủ có lẽ sau này đi đâu cũng phải có Lương Tuấn Long và Triệu Anh Khoa đi theo.
Sự tình xem ra nguy hiểm, không thể sơ suất như hôm nay được.
Giang Phong cũng không ngờ đối phương dám công nhiên hạ sát thủ như thế.
Về đến nơi, hay tin Giang Phong bị tấn công, mọi người đều rất lo lắng.
Nhưng Giang Phong lại không lộ vẻ gì.
Ở Việt Nam, sự tình như thế không thể xảy ra thường xuyên được; Việt Nam không phải là Mỹ mà có thể sử dụng súng bừa bãi.
Hơn nữa còn có Lương Tuấn Long và Triệu Anh Khoa bảo hộ, không có gì phải lo.
Giang Phong tin tưởng năng lực của hai người họ.
Đến nơi an toàn rồi, Giang Phong mới bảo :
- Bản thân ta thì không đáng lo, vì có Tuấn Long với Anh Khoa bảo vệ rồi.
Ta chỉ lo bọn chúng không làm gì được ta, lại đem chất nổ đến cài tại những nơi ta hay lui tới, rồi liên lụy mọi người thôi.
Bọn Lương Tuấn Long, Chu Thanh đều nhíu mày, điều lo lắng của Giang Phong không phải là vô lý mà rất có thể sẽ xảy ra.
Bọn chúng đã có súng, tìm chất nổ chắc cũng không khó lắm.
Chu Thanh nói :
- Vụ này phải triệt để điều tra mới được.
Phải làm sao giải quyết được bọn đầu đảng thì chúng ta mới có thể yên tâm.
Chứ giải quyết bọn tôm tép cũng như không.
Lương Tuấn Long nói :
- Khó nha.
Bọn đầu đảng không chịu lộ mặt, không có chứng cứ, biết làm sao được.
Giang Phong mỉm cười hỏi :
- Cái vụ nguy hại an ninh quốc gia thế nào rồi ?
Lương Tuấn Long giật mình, nói :
- Đang điều tra anh à.
Giang Phong lại mỉm cười hỏi tiếp :
- Thế hành động của bọn chúng thế này có thể xem là nguy hại an ninh quốc gia không ?
Lương Tuấn Long nói :
- Cũng có.
Sử dụng súng tấn công người được đặc cấp cảnh vệ bảo hộ, bảo là gây nguy hại an ninh quốc gia cũng không hẳn là sai.
Còn mức độ thì … không cần bàn đến.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Đối với bọn đầu đảng, tăng cường điều tra toàn diện, bất kể hành vi phạm pháp nào cũng không bỏ qua, chỉ cần đưa bọn chúng vào tù được thì thôi.
Ta không tin bọn chúng sạch sẽ hoàn toàn.
Triệt để điều tra, dù hành vi chỉ đáng phạt mấy tháng tù cũng không được bỏ sót.
Muốn làm lớn, nên bắt đầu từ nhỏ trước.
Ngoài ra còn quan hệ của bọn chúng với các thế lực nước ngoài nữa.
Lương Tuấn Long vỗ trán nói :
- Anh nói cũng phải.
Trước giờ bọn em chỉ chú ý đến các tình tiết lớn, nghiêm trọng, mà không chú ý đến các vụ việc nhỏ.
Sự việc được quyết định.
Mọi người chia nhau hành động.
An toàn của Giang Phong và mọi người, không thể khinh xuất được.
Qua những lời nói của Giang Phong, vụ việc đã trở nên nghiêm trọng hơn.