Lại nói, nghe Giang Phong nhắc đến uy vọng, bọn Linh Sơn quốc chủ đều tỏ ra quan tâm.
Giang Phong giải thích :
- Uy vọng là thuộc tính quan trọng nhất đối với người chơi làm lãnh chủ.
Uy vọng có hai loại : cá nhân uy vọng và quan chức uy vọng.
Cá nhân uy vọng là thuộc tính cá nhân, dù không giữ chức vụ gì hết cũng vẫn có.
Còn quan chức uy vọng là nhờ chức vụ mà có được, nếu không đảm nhậm chức vụ nữa thì sẽ mất đi.
Cá nhân uy vọng có thể dùng trang bị để cộng thêm, còn quan chức uy vọng thì không thể.
Trong hai loại đó, cá nhân uy vọng quan trọng hơn, có thể chiêu mộ đặc thù NPC có uy vọng tương đương, NPC có uy vọng thấp hơn sẽ tôn kính, bất kể NPC đó thuộc phe đồng minh hay phe địch, có khả năng chiêu mộ được cả NPC của phe địch.
Nói một cách đơn giản là đức cao vọng trọng, không cần làm quan cũng vẫn tôn quý.
Quan chức uy vọng chỉ có thể chiêu mộ đặc thù NPC có uy vọng thấp hơn, chỉ những NPC thuộc phe đồng minh mới tôn kính, thuộc phe trung lập thì lạnh nhạt, còn thuộc phe địch đối thì chán ghét.
Tân Thành quốc chủ hỏi :
- Làm sao biết được đâu là cá nhân uy vọng, đâu là quan chức uy vọng ?
Giang Phong nói :
- Trong bảng thuộc tính chỉ hiển thị trị số uy vọng cao nhất.
Chúng ta cần tự tính toán cá nhân uy vọng, nếu trị số đó không phải là cá nhân uy vọng thì là quan chức uy vọng.
Tân Thành quốc chủ hỏi :
- Tính toán như thế nào ?
Giang Phong nói :
- Ban đầu cá nhân uy vọng mọi người đều là .
Muốn tăng cá nhân uy vọng thì phải hoàn thành các đặc thù nhiệm vụ có tưởng lệ uy vọng.
Sử dụng trang bị cũng có thể cộng thêm.
Tân Thành quốc chủ than :
- Vậy ra cá nhân uy vọng của ta là , đâu có cơ hội chiêu mộ NPC thuộc phe trung lập hay địch đối.
Còn đồng minh … Ai ! Toàn những người như ta không hà !
Linh Sơn quốc chủ nói :
- Ta cũng vậy, có khác gì ngươi đâu.
Giang Phong an ủi :
- Không chiêu mộ được thì tự huấn luyện vậy.
Ở bản quốc, trừ các vị Nguyên soái, từ Đại tướng quân trở xuống đều từ Thống lĩnh tiến giai không đấy.
Văn quan cũng vậy, ngay cả Chính vụ đại thần trước kia cũng từng là sư gia.
Đại Hòa quốc chủ gật gù nói :
- Đành vậy thôi.
Thiếu Quân huynh mà còn như vậy, đừng nói chi đến chúng ta.
Thiếu Quân huynh hãy cung cấp cho chúng ta một ít Thống lĩnh với sư gia.
Giang Phong nói :
- Không thành vấn đề.
Cứ liên hệ với Ngoại vụ đại thần Âu Khang Tử.
Ta sẽ dặn trước y.
Ngoài ra, nếu mọi người cần chiến xa, ta cũng có thể cung cấp.
Nhiều thì không thể, nhưng khoảng đoàn thì được.
Đại Hòa quốc chủ nói :
- Thế thì còn gì bằng.
Thiếu Quân huynh cần gì ở chúng ta cứ nói.
Giang Phong mỉm cười :
- Cũng có chút chuyện.
Đoạn Giang Phong lấy ra một bản danh sách, đưa cho bọn họ xem.
Đó chính là danh sách các đối tác nước ngoài của Tân Sáng Alpha mà Chu Thanh giao cho Giang Phong hôm trước.
Xem xong, Linh Sơn quốc chủ lắc đầu nói :
- Chỉ là mấy tiểu công ty.
Ý Thiếu Quân huynh là … ?
Akihiro cũng nói :
- Đúng thế.
Chỉ là mấy tiểu công ty thôi.
Bọn chúng đắc tội Thiếu Quân huynh ư ? Nếu thế thì ta sẽ thay Thiếu Quân huynh trừng trị bọn chúng.
Trong mắt bọn họ mấy công ty đó đúng là ‘tiểu’ công ty, tùy tiện cũng có thể xử lý được.
Giang Phong mỉm cười nói :
- Không phải đâu.
Có mấy kẻ không biết điều, sinh sự với đám em út của ta xong, rồi đến chỗ ta huyênh hoang khoác lác, sau đó còn thuê côn đồ tập kích ta.
Ta đã bảo bên cảnh sát nghiêm trừng, truy cứu cả tội nguy hại an ninh quốc gia.
Nhưng chứng cứ không đủ truy tố mấy gã đầu đảng, bởi trực tiếp thực hiện là đám thủ hạ của bọn chúng.
Bọn chúng có lập một công ty gọi là Tân Sáng Alpha.
Mấy tiểu công ty này là đối tác quan trọng của bọn chúng.
Ta hy vọng chư vị có thể giúp nhắc nhở mấy công ty này đừng hợp tác với bọn chúng nữa.
Nếu có thể, dựa vào hợp đồng đang có làm bọn chúng thiệt hại thì càng tốt.
Linh Sơn quốc chủ nói :
- Không thành vấn đề.
Akihiro nói :
- Chỉ là chuyện nhỏ.
Thiếu Quân huynh cứ yên tâm chờ kết quả.
Hai người kia cũng gật đầu.
Việc này đối bọn họ là quá dễ dàng, cũng không cần bọn họ trực tiếp lên tiếng, chỉ cần bảo thủ hạ nói với lãnh đạo các công ty đó một tiếng là xong.
Đẳng cấp chênh lệch quá lớn mà.
Các ‘tiểu’ công ty đó chẳng khi nào dám vì một ‘tiểu tiểu’ công ty, mà đi làm trái ý siêu cấp thế lực.
Giang Phong nói :
- Mọi người giúp được thì quá tốt rồi.
Linh Sơn quốc chủ cười nói :
- Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.
Sau này Thiếu Quân huynh có chuyện gì cần chúng ta giúp đỡ, cứ nói tự nhiên.
Những người kia cũng tiếp lời :
- Không sai.
Chỉ là chuyện nhỏ thôi.
- Phải đó.
- Đúng thế.
Mọi người nói chuyện một lúc nữa, rồi Giang Phong tiễn bọn họ ra về.
Bọn họ đều là những người vừa có tiền, vừa có thế, sẽ là đối tác chiến lược của Giang Phong trong tương lai.
Quan trọng nhất là bọn họ không ỷ thế mà ngang ngược, tự cho mình là cao cao tại thượng, không xem ai vào mắt.
Những ai như thế, Giang Phong cũng chẳng muốn tiếp xúc.
Đương nhiên, số người chơi chư hầu được Thần Thánh quốc thừa nhận đều đã qua tuyển chọn kỹ càng.
Không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận Giang Phong.
Đó là vấn đề nguyên tắc.
Xử lý xong ngoại vụ, Giang Phong cho gọi Giang Thạch Khê đến.
Theo chư vương đến dự lễ còn có một số thần giai nhân vật, chư vương thân phận tôn quý, đương nhiên rất xem trọng an toàn của bản thân, đi đâu xa, thần giai hộ vệ không thể không có.
Giang Thạch Khê được giao phụ trách tiếp đãi những người đó.
Trong số ba vị hạ vị thần của Thần Thánh quốc, Giang Thạch Khê có địa vị quan trọng hơn cả, bởi y không chỉ là Thạch Khê Thủ Hộ Thần, mà còn là thần giai hộ vệ của Giang Phong.
Sau khi hỏi han việc tiếp đãi khách nhân, Giang Phong nói :
- Ngày mai là ngày cuối mùa vụ của lĩnh địa của ta trên thượng giới, có thể bị ngoại địch tấn công cướp lương.
Ngươi hãy chuẩn bị, ngày mai cùng ta lên đó.
Ta có một tiểu đội thần binh, sẽ giao cho ngươi chỉ huy.
Mọi người chơi khác đều gọi là Thần giới, nhưng Giang Phong không thích gọi thế, mà thấy nó cũng không thích hợp, chỉ gọi là thượng giới, để phân biệt với hạ giới.
Thần giới là nơi ở của chúng thần, nhưng Giang Phong đâu phải là thần, Giang Phong là Hiền giả.
Nghe Giang Phong bảo thế, Giang Thạch Khê vừa kinh vừa hỉ.
Cả kinh, vì y không ngờ Giang Phong còn có lĩnh địa trên thượng giới.
Có lĩnh địa trên thượng giới, có giáo hội ở hạ giới, có tín đồ, có tín ngưỡng, tức là đã thành chủ thần rồi.
Lĩnh địa dù lớn hay nhỏ, giáo hội dù mạnh hay yếu gì thì cũng cứ là chủ thần.
Y biết Giang Phong có thành lập giáo hội ở vùng Hoành Sơn, nay lại biết Giang Phong có lĩnh địa ở thượng giới, nên tin chắc Giang Phong đã trở thành chủ thần.
Thực ra thì Giang Phong vẫn là Hiền giả, chỉ là quyền hạn, địa vị tương đương với chủ thần mà thôi.
Còn hỉ là vì y sắp được lên thượng giới, và còn được giao trọng trách chỉ huy một tiểu đội thần binh.
Có vị thần nào mà không muốn được lên thượng giới và có được chức phận trên đó đâu.
Dù chỉ là một tiểu đội thì cũng vẫn cứ là thần binh, y chỉ là hạ vị thần, đâu thể kỳ vọng quá cao được.
Y rất tự hào vì mình trước đây sáng suốt, nhận thấy tiềm lực của Giang Phong nên trở thành vị thần giai đầu tiên đi theo Giang Phong, và bình thường tận tâm tận chức, nên cũng được Giang Phong tin tưởng nhất.
Giang Phong lại bảo :
- Ta với chư vương vừa cùng quyết định thành lập Thần tộc nghị hội để quản lý chúng thần ở hạ giới.
Bản quốc sẽ cử hai vị hạ vị thần gia nhập Thần tộc nghị hội Chấp pháp giả, để xử lý những thần giai nhân vật bất pháp, gây loạn nhân gian.
Ngươi hãy thông tri cho Thúy Vi Tử và Tiểu Bạch Hồ.
Bảo hai người họ khi hành sự chỉ cần giữ vai trò hỗ trợ thôi.
Và nếu có cơ hội thì cố gắng tranh thủ lợi ích.
Sát tử thần giai nhân vật, hẳn chiến lợi phẩm không tệ.
Thần Thánh quốc hiện chỉ có ba vị hạ vị thần, Giang Thạch Khê phải theo Giang Phong lên thượng giới, nên chỉ còn lại Thúy Vi Tử và Tiểu Bạch Hồ, đương nhiên sẽ được cử tham gia Thần tộc nghị hội Chấp pháp giả.
Giang Thạch Khê thầm tiếc không được tham gia.
Cùng thần giai nhân vật chiến đấu cũng là một trong những cách tăng cường thực lực bản thân (sát quái, à không, sát thần luyện cấp, tăng cấp thì sẽ tăng điểm Thần lực).
Nhưng rồi nghĩ lại, chiến đấu trên thượng giới hẳn có ích hơn dưới hạ giới nhiều chứ.
Không có gì đáng tiếc cả.