Thần cung, Tĩnh Tâm Điện.
Tứ vương gồm Giang Phong, Man Vương, Kinh Vương và Minh chủ Đông Hải Liên minh tụ họp nghị sự.
Yến tiệc vẫn đang được tổ chức bên ngoài đại điện, nhưng vì có việc cần bàn bạc, nên bọn Giang Phong chỉ tham dự một lúc rồi cùng nhau dời vào đây.
Nơi đây yên tĩnh, tiện cho việc mật đàm.
Và vì đây là nơi nghỉ ngơi giải trí sau lúc làm việc của Giang Phong, nên cũng là một trong những nơi được bảo vệ cẩn mật nhất.
Mọi người an tọa xong, Giang Phong mỉm cười mở đầu :
- Kinh Vương bệ hạ có một việc quan trọng muốn cùng mọi người bàn bạc.
Nhưng theo ta nghĩ, trừ bản quốc ra, việc đó ảnh hưởng đến cả chư quốc.
Minh chủ Đông Hải Liên minh gật gù nói :
- Rất có thể giống việc của ta.
Ta đến đây gặp Thần Vương bệ hạ cũng là muốn cùng bàn bạc một việc quan trọng.
Man Vương cũng nói :
- Ta cũng vậy.
Giang Phong nói :
- Vậy hãy để Kinh Vương bệ hạ trình bày trước rồi mọi người xem thế nào.
Kinh Vương nói :
- Năm trước, có một số yêu tinh quỷ quái mạo xưng thần linh thu đồ lập giáo, quy mô cũng nhỏ, chẳng đáng kể gì.
Nhưng kể từ đầu năm nay, bọn chúng đột nhiên phát triển rất mạnh, và ngày càng lộng hành, có mưu đồ làm loạn, định làm phân liệt bản triều thành nhiều tiểu quốc.
Bản triều điều tra được bọn chúng có liên hệ với phương bắc, nhưng không tìm được chứng cứ rõ ràng.
Hiện ở bản triều có ít nhất ba thế lực như thế.
Bọn chúng liên tục xúi giục đại tiểu chư hầu gây chiến với nhau.
Bản triều đông bộ hiện nay rất loạn.
Bắc bộ cũng bắt đầu có dấu hiệu bất ổn.
Minh chủ Đông Hải Liên minh cau mày nói :
- Cũng gần giống ở chỗ ta.
Bản minh tuy cũng được xem là một đại quốc, nhưng bởi do các tộc hợp thành liên minh, nên có quan hệ lỏng lẻo hơn chư quốc.
Các đại tiểu tộc tương đối độc lập với nhau.
Gần đây có một số kẻ ác ý gây ra hiềm khích giữa các tộc với nhau, muốn khiến bản minh lâm vào nội chiến, mưu đồ làm tan rã liên minh.
Lần trước việc xảy ra với Cửu Khúc Liên Hoàn trại, bản minh sau khi điều tra cũng phát hiện có bàn tay của bắc phương, nhưng không tìm được chứng cứ rõ ràng.
Việc đó phía Đông Hải Liên minh cũng đã xin lỗi, và Giang Phong cũng không có thiệt hại gì, nên đã bỏ qua không kể đến nữa.
Man Vương thở dài nói :
- Xem ra chúng ta cùng cảnh ngộ rồi.
Sau khi Vu Thần Điện làm loạn, nay trong bản tộc lại xuất hiện thêm một số tà giáo nữa.
Tuy bọn chúng quy mô không lớn, nhưng diệt chỗ này lại xuất hiện chỗ khác, phiền phức vô cùng.
Lại không thể để mặc như vậy.
Kinh Vương lắc đầu nói :
- Vậy là chỉ có Thần Thánh quốc là yên ổn thôi.
Ta nghĩ cả Viêm triều Hà tộc, Khương tộc, Dung tộc cũng đều gặp cảnh ngộ tương tự.
Giang Phong nói :
- Xem ra chư quốc đều gặp cảnh ngộ tương tự.
Sau khi Hoài An Hiệp nghị ký kết, thiên hạ tạm thái bình.
Nhưng Bắc triều vẫn không từ bỏ dã tâm của bọn họ, chuyển sang dùng âm mưu quỷ kế.
Mọi người có chủ ý gì không ?
Kinh Vương nói :
- Bản triều kiên quyết tiêu diệt các mầm mống bất ổn.
Bản triều chỉ lo khi tập trung xử lý việc này, tất phải điều động quân đội, sẽ gây nên bất ổn trong nước.
Địch quốc cũng sẽ có cơ hội gây bất lợi cho bản triều.
Minh chủ Đông Hải Liên minh nói :
- Bản minh quyết định tổng thanh lý chư tộc, xử lý tất cả những kẻ có quan hệ với bắc phương, hoặc có mưu đồ gây bất ổn trong bản minh.
Ta hy vọng trong việc này, chư quốc có thể cộng đồng tiến thoái.
Man Vương nói :
- Ta cũng có ý như vậy.
Chư quốc có cùng chung kẻ địch, nên cộng đồng tiến thoái.
Giang Phong ngẫm nghĩ giây lát, nói :
- Ta nghĩ xử lý việc này không nên điều động đại quân, dễ gây bất ổn trong nước mà hiệu quả cũng không cao.
Chư quốc nên cùng thành lập một lực lượng đặc biệt, cùng xử lý việc này.
Những kẻ gây rối đều không phải là phổ thông nhân.
Bản quốc đóng góp hạ vị thần cho lực lượng đặc biệt.
Man Vương gật đầu nói :
- Các tà giáo trong bản tộc đều do bán thần hoặc hạ vị thần chủ trì, phổ thông quân đội đối bọn họ truy lùng ít có hiệu quả.
Nên có lực lượng đặc biệt như vậy.
Bản tộc cũng đóng góp hạ vị thần.
Kinh Vương nói :
- Phải đấy.
Bản triều có nhiều việc phải xử lý, sẽ đóng góp hạ vị thần.
Minh chủ Đông Hải Liên minh nói :
- Bản triều cũng sẽ đóng góp hạ vị thần.
Nếu cần còn có thể bổ sung thêm.
Giang Phong nói :
- Ta nghĩ không cần bổ sung đâu, trừ khi bắc phương trực tiếp can thiệp.
Lực lượng đặc biệt sẽ lần lượt xử lý từng vụ việc một, ta nghĩ với hạ vị thần cùng hợp lực, không có vấn đề gì đâu.
Kinh Vương nói :
- Ta cũng nghĩ thế.
Chúng ta nên đặt tên cho lực lượng đó là gì đây ? Dù là lâm thời, nhưng biết đâu sau này lại có lúc cần đến, dã tâm của Bắc triều không dễ gì bỏ được đâu.
Cứ gọi là lực lượng đặc biệt nghe không hay lắm.
Minh chủ Đông Hải Liên minh gật đầu nói :
- Phải đó.
Trách nhiệm của bọn họ là bảo vệ quốc gia.
Ta nghĩ nên gọi là Vệ quốc đoàn.
Man Vương lắc đầu phản bác :
- Nghe quê quá đi.
Minh chủ Đông Hải Liên minh trừng mắt nói :
- Vậy ngươi nghĩ ra một tên không quê thử xem.
Man Vương nói :
- Hãy gọi là Sát Thần Chiến đội.
Minh chủ Đông Hải Liên minh hừ lạnh :
- Tà đạo quá đi.
Đặt tên như thế không khéo biến thành chúng thần công địch.
Thấy hai người bọn họ cãi nhau, Kinh Vương nhìn Giang Phong cười hỏi :
- Ý Thần Vương bệ hạ thế nào ?
Trong Tứ vương, Giang Phong và Kinh Vương đều thuộc dạng ôn hòa, cả Thần Thánh quốc và Kinh triều cũng thuộc loại quốc gia yêu chuộng hòa bình.
Ngược lại, Minh chủ Đông Hải Liên minh và Man Vương đều thuộc dạng bạo lực hình quân chủ, cả Đông Hải Liên minh và Man tộc cũng thuộc loại quốc gia hiếu chiến, thiện chiến, thậm chí gần như toàn dân đều là chiến sĩ.
Vua sao nước vậy hay nước sao vua vậy cũng thế, phải tương hợp thì quốc gia mới ổn định được.
Nghe Kinh Vương hỏi, Giang Phong mỉm cười nói :
- Ta nghĩ ra hai tên, có thể gọi là Thần tộc nghị hội chấp pháp giả, hoặc là Thần tộc nghị hội thủ hộ giả.
Man Vương hỏi :
- Thế nào là Thần tộc nghị hội ?
Giang Phong nói :
- Chúng ta thành lập lực lượng này mục đích là để xử lý những vụ việc những kẻ đã tiến giai thành thần lại can thiệp vào sự ổn định của nhân gian, phải không nào ?
Kinh Vương gật đầu nói :
- Phải đó.
Chúng ta không chỉ cần xử lý những vụ việc lần này, mà sau này cũng còn phải giải quyết những vụ việc tương tự.
Vì vậy cần có một tổ chức để lấy danh nghĩa mà điều phối hoạt động, phải không ?
Giang Phong mỉm cười nói :
- Chuyện liên quan đến chúng thần, dùng danh hiệu thần tộc thì thích hợp hơn cả.
Còn nghị hội giống như Hội đồng trưởng lão vậy.
Bất quá chúng thần chỉ so đạo hạnh chứ không so tuổi tác, vì thế không tiện dùng danh hiệu trưởng lão.
Kinh Vương gật đầu nói :
- Thế cũng phải ?
Minh chủ Đông Hải Liên minh lại quan tâm chuyện khác :
- Thế thành viên của Thần tộc nghị hội sẽ là những ai ?
Giang Phong mỉm cười đáp :
- Chúng ta.
Ba người kia nhìn nhau, và đều tán thành.
Việc này đối bọn họ có lợi chứ chẳng có hại gì cả.
Thế là một tổ chức quản lý Thần tộc ở hạ giới đã được thành lập theo đề nghị của Giang Phong.
Hiện tại Tứ vương đã đại biểu quá nửa ‘thiên hạ’, nên quyết định chỉ cần được bốn người đồng ý là có hiệu lực.
Thần tộc nghị hội không thiết lập Nghị trưởng, mà giao cho Giang Phong điều phối, tức là khi có việc gì thì thông tri cho Giang Phong triệu tập chư vương cùng nghị bàn.
Qua sự việc lần này, cả Kinh Vương và Man Vương đều nhận thấy chức Minh chủ Nam phương Liên minh chỉ là danh nghĩa mà thôi, làm Minh chủ cũng chẳng điều động chỉ huy được ai khác.
Có việc rồi cũng phải thông tri cho Giang Phong họp mọi người bàn bạc.
Và mọi người cũng chỉ có thể yên tâm họp mặt bàn bạc ở Nguyên Đô mà thôi.
Bảo Man Vương sang Tương Nguyên hay bảo Kinh Vương đến Đông Hải đều không dễ; bọn họ đều không có cảm giác an toàn.
Do vậy mới có quyết định trên.
Tiếp đó, Giang Phong lại nói :
- Giờ tới tên gọi của lực lượng trên.
Theo ý mọi người nên gọi là gì đây ?
Man Vương nói :
- Gọi là Chấp pháp giả đi.
Cả Minh chủ Đông Hải Liên minh cũng nói :
- Phải đó.
Chứ tên Thủ hộ giả nghe chỉ giống như tự vệ mà thôi, không sát với nhiệm vụ của lực lượng này.
Kinh Vương cũng nhận thấy như vậy, và tên gọi được quyết định : Thần tộc nghị hội Chấp pháp giả; nhân số tạm thời là hạ vị thần